Mẹ nó!
Diệp Thành lại mắng, nhưng hai cao thủ nhà họ Tô đã xông tới.
Chẳng bao lâu sau, Diệp Thành bị nhốt vào địa lao tối tăm u ám, nơi mà chim cũng không thèm đậu.
Phải nói rằng địa lao này thực sự rất kỳ lạ, các cột trụ đều được ngưng tụ bằng phù văn, hơn nữa trong địa lao còn có trận pháp đang hoạt động, không cần nói cũng biết là trận pháp phong ấn, mà Diệp Thành bị phong ấn trong đó.
“Kiếp trước lão tử đã tạo nghiệp gì chứ?”, Diệp Thành thầm chửi rủa, giãy giụa kịch liệt nhưng cũng không phá được phong ấn.
Chậc chậc chậc!
Tiếng tặc lưỡi của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành, dường như nó có thể nhìn thấy Diệp Thành đang bị trói trong địa lao qua các phân thân của hắn, không biết sao nhìn Diệp Thành thế này trong lòng nó lại thấy khá vui vẻ.
“Lại bị trói?”, Thái Hư Cổ Long tươi cười nhìn chín phân thân của Diệp Thành.
Lại? Sao lại nói là lại?
Mặt Diệp Thành lập tức đen sì, cũng không phải hắn chưa bị bắt bao giờ, lúc trước ở Thiên Tông thế gia bị cô nhóc Thanh Vân kia hại, hắn cũng bị trói mấy canh giờ.
“Thực lực của ngươi mà cũng để bị trói, đúng là chuyện lạ”.
“Mẹ nó chứ, ba tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ chín, hơn mười người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, lão tử chưa chết tại chỗ đã là tốt lắm rồi”, Diệp Thành tức giận thở hổn hển, luôn miệng mắng: “Ta thấy lạ thật, thành cổ Xuân Thu lấy đâu ra nhiều cao thủ thế? Thị Huyết Điện làm ăn kiểu gì vậy? Chẳng phải hùng bá phía Bắc Đại Sở ư? Sao cứ một lúc lại thấy có thế lực mạnh nữa thế?”
“Tàng long ngoạ hổ, ngươi có hiểu tàng long ngoạ hổ không?”, Thái Hư Cổ Long cười nhạt: “Thị Huyết Điện đúng là thế lực không ai có thể lay chuyển ở Đại Sở, nhưng bao nhiêu người ẩn thế truyền thừa như vậy cũng không xử lý được ngay!”