Lạp Tháp Nam sửa soạn dụng cụ, dẫn bọn họ đi về một phương hướng.
Càng đi về phía trước thì dây rừng càng nhiều cực kỳ khó đi.
“Chắc là quanh đây thôi.” Lạp Tháp Nam nói.
Mọi người quan sát xung quanh địa thế nơi này rất thấp, đưa mắt nhìn lên xung quanh đều là rừng rậm, bọn họ cứ như rơi vào thung lũng vậy.
“Hắt xì…”
Mặt đất đột nhiên chuyển động, một cái đầu từ dưới đất nhô lên, dường như hắn không chú ý tới người đứng cách đó không xa, cúi đầu nhìn phía dưới: “Cẩn thận một chút.”
Đợi hắn kéo một người khác lên, hai người chợt đứng đối diện một hàng người tất cả đều giật mình.
“Tây Dạng…” Cô gái lên sau biến sắc mạnh mẽ: “Sao các người lại ở đây?”
Ngải Nặc bị Ngải Đại Đầu canh chừng ba năm, bất cứ nơi nào cũng không cho cô ta đến, khoảng thời gian gần đây cô ta mới được phép ra ngoài.
Vất vả lắm mới ra ngoài được liền gặp phải người không muốn nhìn thấy nhất.
Minh Thù nhìn thấy phiếu đổi đồ ăn vặt thì mừng rỡ: “Đi ngang qua.”
Ngải Nặc nhìn về phía hàng người sau cô, tư thế này mà là đi ngang qua!
Người đàn ông bên cạnh Ngải Nặc là Lộ Gia, lúc này ánh mắt nhìn Minh Thù có chút không tốt.
Minh Thù tùy ý hỏi: “Các ngươi tìm được gì ở bên dưới rồi?”
“Không tìm được gì hết.” Ngải Nặc nói: “Lộ Gia, chúng ta đi.”
Ngải Nặc kéo Lộ Gia định đi, bọn họ chỉ có hai người đối phương lại có nhiều người như vậy, cô ta tuyệt đối không phải đối thủ của cô.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
“Chờ một chút.” Minh Thù nheo mắt: “Nếu đã gặp rồi thì đừng vội đi như vậy.”
“Tôi nói, tôi không tìm được gì ở dưới đó hết.” Ngải Nặc cho rằng Minh Thù vì thứ bên dưới mới cản cô ta lại.
“Không quan trọng, tôi chỉ muốn tâm sự với cô chút thôi.” Minh Thù mỉm cười.
“…” Thần kinh!
Có gì đáng để tâm sự với cô!
Nếu không phải cô… hiện giờ cô ta đã ở chung với Tuyết Lê, cũng không biết Tuyết Lê ra sao rồi.
Ngải Nặc kéo mạnh Lộ Gia: “Đi mau.”
“Cản bọn họ lại.”
Đoàn hộ vệ nhanh chóng bao vây hai người lại.
“Tây Dạng cô đừng có ức hiếp người quá đáng!” Ngải Nặc tức giận.
“Đi đi, cô trả đá thần lại cho tôi.” Minh Thù đưa tay ra.
“…” Viên đá thần cô ta trộm đã cho Tuyết Lê dùng hết từ lâu, sao còn trả cô được?
“Trộm đồ của tôi, cũng không bị tôi tìm cô tính sổ, Ngải Nặc tiểu thư rốt cuộc cha cô dạy cô tam quan (*) như thế nào vậy?”
“Lần trước cô đã đánh tôi rồi, cô còn muốn thế nào nữa!” Ngải Nặc thẹn quá hóa giận.
Cô ta trộm đồ là không đúng nhưng cô ta là vì cứu Tuyết Lê.
“Đá thạch là thứ quan trọng như vậy, đánh cô một trận là xong ư? Cô nghĩ gì thế?” Giọng nói của Minh Thù nhẹ nhàng chậm rãi.
Phải đánh thêm vài lần!
Cho đến khi giá trị thù hận đầy mới thôi!
“Đánh cô ta cho tôi.”
“Tây Dạng, cô…”
Lộ Gia bảo vệ Ngải Nặc ở sau mình.
Nhưng Lộ Gia chỉ có một mình, cho dù có thể đánh cũng không đánh lại đội hộ vệ võ trang đầy đủ kia.
Ngải Nặc bị ấn người xuống đất đánh.
Đánh xong, Minh Thù mới chậm rãi đi tới: “Cha cô trông chừng cô cả ngày, tôi không có cơ hội đánh cô, ánh mắt này được đấy có tiến bộ cố gắng phát huy! Mỗi ngày nghĩ đến tôi cho người đánh cô, có phải rất tức giận không?”
“Cô…” Ngải Nặc bị người đè xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể để ánh mắt bày tỏ sự phẫn nộ của mình.
“Tức giận thì tốt rồi, tức giận khiến cô xinh đẹp hơn.” Minh Thù chống gương mặt: “Tôi thích bộ dạng tức giận của cô, vô cùng đáng yêu.”
Đáng yêu như đồ ăn vặt của trẫm.
Tiểu Trục tới gần Quyển Mao, bắt lấy cánh tay hắn: “Sao tôi cảm thấy vực chủ cố ý chọc tức cô ta nhỉ?”
Ánh mắt Quyển Mao rơi trên bàn tay của hắn: “Cô ấy chính là đang cố ý chọc tức cô ta.”
“Tại sao vậy?” Tiểu Trục khó hiểu.
“Sao tôi biết được, cậu đi hỏi vực chủ đi.”
“…” Tiểu Trục nhìn Minh Thù vẻ mặt đơn thuần ngây thơ đang khẽ cười, không tự chủ được run lên một cái: “Bỏ đi.”
Hắn buông Quyển Mao ra lui về phía sau một bước.
Không biết đạp trúng cái gì dưới chân, cơ thể lảo đảo trực tiếp đổ ập về phía trước.
Quyển Mao nhanh tay nhanh mắt giữ lấy hắn kéo người lại.
“Làm tôi sợ muốn chết.” Tiểu Trục vỗ ngực: “Suýt nữa thì bẩn cả quần áo.”
“Mắt để trên đầu à?” Quyển Mao ghét bỏ hắn tay lại không buông hắn ra, nắm lấy lòng bàn tay hắn.
“Không phải tôi không cố ý sao…” Tiểu Trục hờn giận.
Lạp Tháp Nam như đang suy nghĩ nhìn về phía bọn họ, lúc Quyển Mao nhìn sang lại bình tĩnh vuốt con mèo giả.
***
(*) Tam quan: thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.