Mã Siêu cũng không trả lời Cung Chính mà nói với Dương Thanh: “Thứ hạng của sát thủ này ở Địa Ngục Môn hẳn là khá cao, phỏng chừng nằm trong top 20!”
Lúc tên sát thủ kia thấy Mã Siêu nhận ra gã ta, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, dường như không ngờ ở đây lại có người nhận ra mình.
Càng khiến gã ta khiếp sợ hơn là Mã Siêu không chỉ nhận ra gã ta mà còn biết được thực lực của gã ta nằm trong top 20 ở Địa Ngục Môn nữa.
“Rốt cuộc các người là ai?”
Sát thủ nghiến răng nghiến lợi hỏi Dương Thanh và Mã Siêu.
Với thực lực của gã ta, vừa rồi có thể dễ dàng giết chết vợ của hai người đã chết kia nhưng nào ngờ lại gặp phải Dương Thanh.
Khả năng bắn súng chính xác và tốc độ phản ứng của Dương Thanh vượt xa người thường.
Hơn nữa còn có Mã Siêu, chỉ chớp mắt đã nhận ra gã ta là sát thủ của Địa Ngục Môn càng khiến gã ta sốc hơn.
“Lắm lời!”
Mã Siêu đi tới, đá vào cổ tên sát thủ, hai mắt gã ta trợn ngược lên rồi ngất xỉu.
Dương Thanh nói với Cung Chính: “Đội trưởng Cung, hồ sơ bệnh án của người chết cũng đã được tìm thấy, người thân của người chết cũng sẵn sàng hợp tác điều tra với các anh, hơn nữa còn bắt được một tên sát thủ, tôi nghĩ chẳng mấy chốc sẽ điều tra ra sự thật thôi, những chuyện còn lại phiền ông rồi”.
Cung Chính không dám xem thường Dương Thanh, vội nói: “Chủ tịch Thanh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ nhanh chóng điều tra ra sự thật, cho các cậu một câu trả lời hợp lý!”
Từ việc Dương Thanh đoạt súng phế bỏ một cánh tay cộng với hai chân của sát thủ và cả việc Mã Siêu nhận ra được sát thủ của Địa Ngục Môn, Cung Chính biết Dương Thanh là một người không đơn giản.
Thậm chí ông ta còn nghi ngờ, hơn một trăm chiến sĩ trang bị súng ống xuất hiện lúc nãy cũng là có liên quan đến Dương Thanh.
Nếu không nơi này chỉ là công trường của một dự án Thành Cửu Châu, sao có thể liên quan đến bí mật quân sự được chứ?
Có lẽ những thứ này chỉ là viện cớ mà thôi.
Bởi vì những người đó đưa phóng viên đi chính là cách bảo vệ danh tiếng của tập đoàn Nhạn Thanh tốt nhất.
Mặc dù ông ta cũng biết các phóng viên có vấn đề, nhưng cũng không dám ra lệnh bắt người đi điều tra.
“Dù sao việc này cũng có liên quan đến danh tiếng của tập đoàn Nhạn Thanh, nên vẫn nhờ đội trưởng Cung xử lý thỏa đáng”.
Trong lúc Cung Chính vẫn còn đang suy nghĩ thì Dương Thanh lại nói: “Về việc bắt được sát thủ của Địa Ngục Môn, là do đội trưởng Cung phát hiện sát thủ muốn giết người diệt khẩu, tinh mắt lẹ tay, lập tức nổ súng nên mới bắt được gã ta”.
Cung Chính nghe vậy hai mắt sáng lên.
Ông ta không ngờ Dương Thanh lại nhường công lao lớn như vậy cho ông ta.
Dù sao kẻ bị bắt cũng là một tên sát thủ của tổ chức sát thủ nổi tiếng thế giới, chắc chắn gã ta có liên quan đến rất nhiều vụ án giết người.
Có thể bắt được một sát thủ như vậy chẳng khác nào lập được công lớn.
Nhưng nhận ra thân phận Dương Thanh không đơn giản, ông ta cũng không dám nói gì, chỉ nói: “Cảm ơn chủ tịch Thanh!”
Nói xong ông ta dẫn người rời đi.
Sự việc cũng khá là lớn nhưng lại không xảy ra nguy hiểm hiểm gì, cuối cùng cũng qua đi, Dương Thanh thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là trong mắt anh hơi lóe lên nói: “Cũng không biết, lần này kẻ nào lại tặng tôi món quà lớn như vậy?”
“Được, tôi biết rồi!”
Sau khi cúp điện thoại, Mã Siêu nhìn Dương Thanh nói: “Đã điều tra được hung thủ đứng sau lưng việc này rồi”
– —————————.