“Hắn… Hắn làm sao?”, các ông vẫn nhìn chằm chằm Tô Tâm Nhi.
“Hắn… Hắn…”, bị mọi người nhìn như vậy, mặt Tô Tâm Nhi càng đỏ hơn, ấp úng không biết nói sao, chẳng lẽ lại nói cháu gái bảo bối của mọi người bị người ta nhìn thấy hết rồi?
Không biết là xấu hổ hay tức giận, Tô Tâm Nhi đặt kiếm lên vai Diệp Thành.
“Có… Có gì từ từ nói mà!”, Diệp Thành cười gượng: “Ta… Ta cũng đâu nhìn thấy gì”.
“Ngươi còn nói, ngươi…”
Tô Tâm Nhi còn chưa nói xong, một thân ảnh đẫm máu từ bên ngoài bay vào phủ đệ của nhà họ Tô.
“Tam đệ”, đột nhiên các lão già chạy ra, ngay cả Tô Tâm Nhi cũng chạy ra theo họ.
Ngay sau đó, người trung niên mặc áo choàng màu tím toàn thân đẫm máu được đưa vào đại đường, ông ta đã ngất đi, hơn nữa bị thương rất nặng, toàn thân chi chít vết thương, đáng sợ nhất là phần ngực, xương sườn cũng đã gãy mất vài cái.
Mọi người vây quanh người trung niên mặc áo choàng tím đó, đồng loạt truyền linh lực cho ông ta.
Phụt!
Người đàn ông trung niên phun ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt, khí tức cũng trở nên không ổn định, uể oải, miệng không ngừng phụt ra máu tươi.
“Tam thúc công”, nữ tử áo xanh tên Tô Tâm Nhi sợ tái mặt, lúc này cô cũng chẳng còn quan tâm tới Diệp Thành đang bị trói nữa.
