Hắng ngẩng đầu, nhìn lò đồng đặt ở trước bàn, nhìn khói trắng nhẹ bay bên trong, thản nhiên nói:
– Hàn gia càng mạnh, trong lòng ba nhà khác sẽ càng kiêng kị… Hàn gia không phạm sai lầm thì thôi, một khi sai lầm, dao găm của trẫm cũng rất nhanh!
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bẩm báo:
– Khởi bẩm Thánh thượng, Tú Công chúa cầu kiến!
Hoàng đế ngẩn ra, vội vàng nói:
– Để nàng vào đi!
– Lão nô lui xuống trước!
Dịch Không Đình khom người, chậm rãi lui ra.
Khi bóng dáng Dịch Không Đình biến mất trong thư phòng, cửa thư phòng liền bị tiểu thái giám đẩy ra nhẹ nhàng, Tú Công chúa thân khoác áo tuyết trắng tiến vào từ ngoài cửa, dừng bước trước bàn, chỉ hơi nghiêng người liền tao nhã đứng thẳng, đôi mắt mê người nhìn Hoàng đế. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com
Giống như hoa mẫu đơn màu trắng, lẳng lặng nở rộ trong thư phòng.
Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng trang điểm lớp phấn mỏng, khuôn mặt xinh đẹp trơn bóng càng phát ra phong tư yểu điệu, khí chất tao nhã.
Hoàng đế nhìn gương mặt bình tĩnh của Tú Công chúa, cuối cùng thở dài:
– Ngày ấy trẫm rất kích động, muội không nên trách trẫm.
Hắn nhẹ nhàng ngồi dựa lên nghế, trên mặt hơi lộ ra vẻ cô đơn ảm đạm, thấp giọng nói:
– Trẫm phải mưu cầu quốc gia, cơ nghiệp tổ tông lưu lại này không thể mất trong tay trẫm, nếu không trẫm là tội nhân thiên cổ. Cho nên, có đôi khi trẫm nhất định phải đưa ra một số lựa chọn, lựa chọn của trẫm chỉ có thể xuất phát từ ích lợi của hoàng tộc, chỉ có như thế, trẫm mới biết được bản thân có chính xác hay không… !
– Không quan trọng!
Tú Công chúa khẽ mở cặp môi thơm kiều diễm ướt át:
– Đều đã không quan trọng!
Hoàng đế nhíu mày, mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Tú Công chúa.
– Hoàng đế ca ca, sau này không nên thức đêm nhiều.
Tú Công chúa cúi đầu, hơi trầm ngâm, cuối cùng ngẩng đầu nhìn nam nhân hơi mệt mỏi vì suy nghĩ kia:
– Lúc nên dùng bữa, không nên chậm trễ… Bất luận đồ ăn gì đều phải cho người khác thử trước một lần… !
Hoàng đế dựng thẳng người dậy, mấy câu này của Tú Công chúa quan tâm đầy đủ, lại khiến Hoàng đế cảm thấy cực kỳ quỷ dị, nhíu mày hỏi:
– Tú nhi, xảy ra chuyện gì, vì sao muội lại nói những thứ này?
Tú Công chúa nhìn khuôn mặt kiên nghị lại có vẻ hơi gầy yếu của Hoàng đế, thở dài yếu ớt:
– Hoàng đế ca ca, ta… phải rời khỏi… !
– Rời khỏi?
Hoàng đế biến sắc:
– Muội muốn đi đâu?
Tú Công chúa bình tĩnh nói:
– Hoàng đế ca ca hẳn là còn nhớ lời nói lúc trước. Lúc trước huynh để ta tiếp quản nội khố quản lý Đông Hoa Thính, ta liền nói với huynh, ta không nhất định có thể làm tốt.
Hoàng đế thở dài:
– Thật ra… muội làm rất tốt… !
Tú Công chúa vẫn bình tĩnh nói:
– Khi đó, Hoàng đế ca ca cũng từng nói với ta, chỉ cần ta chán ghét, không muốn làm, bất cứ lúc nào cũng có thể từ bỏ. Hơn nữa hẳn là Hoàng đế ca ca sẽ không quên, biệt viện Tử Đằng tại Tử Đằng Cốc lúc trước phụ hoàng ở, là huynh ban cho ta, huynh nói chỉ cần ta nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới biệt viện Tử Đằng tĩnh dưỡng… !
– Muội muốn rời khỏi trẫm?
Hoàng đế đứng dậy:
– Muội muốn bỏ lại hết thảy, cứ rời khỏi trẫm như vậy?
Tú Công chúa thản nhiên nói:
– Hứa hẹn của Hoàng đế ca ca đối với Tú nhi, Tú nhi vẫn không quên, Hoàng đế ca ca hẳn cũng sẽ không quên. Tú nhi đã chuẩn bị xong, Đông Hoa Thính và nội khố, Tú nhi cũng đã chọn người rất trung thành làm thay, ngày mai sẽ vào cung diện kiến Thánh thượng, Hoàng đế ca ca có thể tiếp tục dùng bọn họ, cũng có thể chọn lương tài khác… !
Nàng thở dài yếu ớt, nói:
– Tú nhi đã chuẩn bị hết thảy, ngày mai sẽ rời tới Tử Đằng Cốc, sau khi Tú nhi rời khỏi, mong rằng Hoàng đế ca ca bảo trọng thân thể… !
Trên mặt Hoàng đế tràn đầy vẻ phẫn nộ, hắn thật sự khó có thể tưởng tượng, vào lúc này, không ngờ Tú Công chúa muốn rời bỏ chính mình.
Vì sao?
Bởi vì mình ngồi xem Thái tử mạo hiểm mà ung dung thản nhiên, khiến con trai mình trở thành công cụ của chính trị?
Thân thể Hoàng đế hơi run rẩy, hắn đỡ lấy bàn, hít sâu một hơi, cười khổ, chậm rãi ngồi xuống:
– Tú nhi, chẳng lẽ muội muốn vứt bỏ giang sơn tổ tông mà không để ý? Chẳng lẽ muội muốn cho trẫm một mình gánh trọng trách này?
Tú Công chúa nhắm mắt đẹp, hiển nhiên tâm ý đã quyết, thấp giọng nói:
– Hoàng đế ca ca, Tú nhi rất mẹt, cho dù lưu lại, cũng không làm được gì.. Bản thân huynh bảo trọng!
– Đi thôi!
Hoàng đế suy sụp nói:
– Nếu trẫm có rảnh, sẽ đi thăm muội, muội… tự mình bảo trọng!
Tú Công chúa nhẹ nhàng quỳ xuống, cung kính khấu đầu với Hoàng đế, lúc này mới đứng dậy, xoay người liền rời khỏi, lại nghe Hoàng đế thấp giọng nói:
– Tú nhi, muội… chờ một chút!
Tú Công chúa dừng lại, nhưng không quay đầu.
– Mấy năm nay, vất vả muội.
Hoàng đế nhìn bóng lưng Tú Công chúa:
– Chuyện năm đó, muội chớ nên trách trẫm. Năm đó Cổ Triều Tinh biết nhiều lắm, hắn rơi vào tay Diệp gia, nếu bị Diệp gia giao cho phụ hoàng, trẫm… !
Nói đến đây, Hoàng đế không tiếp tục nói, chỉ lắc đầu, trên mặt cũng hơi lộ vẻ áy náy.
– Năm ấy, hắn trung thành và tận tâm với huynh, làm bao nhiêu chuyện cho huynh?
Giọt nước mắt trong suốt chảy xuống khóe mắt Tú Công chúa:
– Huynh thậm chí lợi dụng hắn hại chết Đại hoàng huynh. Nhưng khi người Diệp gia bắt hắn, hắn rơi vào khó xử, huynh không nghĩ đi cứu hắn, huynh không nghĩ tới biện pháp khác ứng phó nguy cơ, lại phái người âm thầm hại chết hắn… Chẳng lẽ huynh cho là hắn thật sự sẽ bán đứng huynh? Hắn là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất, dám làm dám chịu.
Hoàng đế nhắm mắt lại, chậm rãi nói:
– Có một việc, trẫm vẫn muốn hỏi muội. Trước khi hắn chết, muội cứu hắn ra, lúc hắn ra đi, có nhắc gì về trẫm với muội không? hắn… có đoán được do trẫm gây ra hay không?
Tú Công chúa nhẹ nhàng nói:
– Hắn cũng không trách huynh, hắn từng nói, nếu ở loại tình huống đó huynh không giết hắn, hắn trái lại sẽ cảm thấy huynh quá không quả quyết, cho dù đăng cơ, cũng không thể đối phó thế gia.
Nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt xinh đẹp tuyết trắng của nàng:
– Hắn cảm thấy chết trong tay huynh, lại đưa huynh đi một bước quan trọng nhất tới đế vương tôn sư… !
Khóe mắt Hoàng đế cũng hơi ẩm ướt, khẽ thở dài:
– Người hiểu ta… cuối cùng chỉ có hắn!
Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Tú Công chúa biến mất ở cửa Ngự thư phòng, toàn bộ thân thể Hoàng đế giống như bị rút sạch sức sống, suy sụp tựa vào ghế, khóe miệng co giật, vẻ mặt đau thương.