Đầu tiên Hàn Mạc sửng sốt, nhưng nháy mắt hiểu được ý tứ của Tiêu Linh Chỉ.
Đêm đầu của trinh nữ, lấy lạc hồng này chứng minh thân thể mình trong sạch, mà ý tứ của Tiêu Linh Chỉ rất rõ ràng, chính là muốn nói cho Hàn Mạc, nàng giao tấm thân trong sạch của nàng cho hắn.
Hàn Mạc cẩn thận đặt vải trắng phía dưới, lúc này với thấp giọng nói vô cùng dịu dàng:
– Chỉ nhi, chớ sợ, ta… đi vào… !
Tiêu Linh Chỉ dùng nhẹ nhàng “ừ” một cái gần như không thể nghe thấy, lập tức liền cảm thấy một thứ nóng rực chậm rãi tiến vào trong đào nguyên ngập nước của mình, tuy rằng động tác của Hàn Mạc cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng Tiêu Linh Chỉ vẫn cảm giác được một loại đau đớn, nhíu mày, vươn một cánh tay nắm chặt tay Hàn Mạc.
Hàn Mạc một tay nắm ngọc thủ Tiêu Linh Chỉ, tay kia lại nắm lấy bộ mông đầy đặn, bởi vì mồ hôi nhuộm dần, mông trắng không dễ nắm, cực kỳ nhẹ nhàng trìu mến mà tiến vào thân thể tiểu mỹ nhân này, loại cảm giác ướt át chặt chẽ dồn nén trường thương của mình, một loại cảm giác thoái mái đến xương tủy tràn lan toàn thân, mà thân thể Tiêu Linh Chỉ lại run rẩy, không kìm nổi mà hơi lắc mông trắng, tạo nên một gợn sóng màu trắng, duy mỹ mà hấp dẫn.
…
…
Bóng đêm u tĩnh, sâu trong hoàng cung, trong thư phòng điện Càn Tâm, Hoàng đế một tay chống trán, hai mắt nhắm, dường như đã ngủ say, chỉ có điều tiếng bước chân rất nhỏ khiến Hoàng đế lập tức tỉnh giấc, ngẩng đầu lên, liền thấy thân tín Dịch Không Đình của mình đang chậm rãi tiến tới.
Hoàng đế lập tức đứng dậy, tiến ra đón, Dịch Không Đình đã khom người nói:
– Thánh thượng!
Hoàng đế nhìn chung quanh, xác định không người, mới thấp giọng hỏi:
– Đắc thủ chứ?
Dịch Không Đình không nói nhiều, lấy một miếng lệnh bài chế bằng huyền thiết từ trong tay áo ra, trình cho Hoàng đế, đầu tiên ánh mắt Hoàng đế sáng ngời, tiếp nhận lệnh bài huyền thiết, cẩn thận nhìn, đôi mắt dần lộ ra vẻ phẫn nộ.
– Giả!
Hoàng đế ném lệnh bài huyền thiết xuống, cười lạnh nói:
– Tiểu tử kia quả nhiên là lòng muông dạ thú!
Dịch Không Đình cầm lấy lệnh bài huyền thiết, nói:
– Quả thật là giả sao?
– Bề ngoài giống như thật, nhưng chữ khắc trên binh phù Tây Bắc không phải như vậy.
Hoàng đế chắp hai tay sau lưng, chậm rãi nói:
– Hơn nữa lúc trước chọn binh phù huyền thiết, chính là vì phòng ngừa làm giả, chọn một khối huyền thiết khát máu.
– Huyền thiết khát máu?
Dịch Không Đình nhíu mày nói:
– Huyền thiết khát máu thế gian hiếm thấy, cực kỳ khó cầu, cho dù ngàn vàng cũng khó cầu a!
– Không sai.
Hoàng đế thở dài:
– Lúc trước Yến Võ bệ hạ phòng ngừa có người giả mạo binh phù, cho nên hao phí trắc trở, cuối cùng nhận được một miếng huyền thiết đầu sói khát máu. Khối huyền thiết kia có một vết máu đỏ sậm, hình như đầu sói, sau khi chế thành binh phù, đầu sói máu kia ở trên mặt, chỉ cần hơi nhìn kỹ liền có thể phân biệt. Mà trên khối binh phù này căn bản không có đầu sói máu!
Dịch Không Đình khẽ gật đầu nói:
– Như vậy xem ra, Hàn Mạc cố tình bày nghi trận rồi.
– Là trẫm vụng về, nhìn không ra tên tiểu tử kia là hạng người giấu tài không để lộ dã tâm bừng bừng.
Hoàng đế nắm chặt tay:
– Chỉ sợ hắn cũng sớm đoán được trẫm sẽ phái người trộm binh phù.
– Hàn Mạc dã tâm bừng bừng, không thể lưu lại.
Hàn quang xuất hiện trong mắt Dịch Không Đình: Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
– Nếu thật sự bị hắn nắm giữ hoàn toàn binh quyền Tây Bắc, đến lúc đó lại càng không dễ khống chế.
Hoàng đế hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, như thoáng suy nghĩ.
Dịch Không Đình tiến tới gần, thấp giọng nói:
– Nuôi hổ gây họa, Hàn Mạc đương triều khi quân, dã tâm bừng bừng, thật sự không thể lưu lại. Thánh thượng, không bằng… !
Nói tới đây, Dịch Không Đình nâng một bàn tay, xòe hình chưởng, sau đó hung hăng chém xuống.
Hoàng đế nhíu mày, trầm ngâm một lát, cuối cùng nói:
– Tạm thời còn không thể động tới hắn.
Dịch Không Đình lập tức nói:
– Thánh thượng yên tâm, lão nô tự tin có thể giải quyết hắn, tuyệt đối không lưu lại bất cứ nhược điểm gì!
– Không phải trẫm không tin ngươi.
Hoàng đế khẽ thở dài:
– Lão Dịch, ngươi là người trẫm tin tưởng nhất, võ công của ngươi trẫm cũng rất tin tưởng. Tuy rằng võ công Hàn Mạc tiến rất xa, nhưng nếu ngươi ra tay, hắn chắc chắn phải chết.
– Vậy Thánh thượng còn lo lắng điều gì?
– Tạm thời Hàn Mạc còn không thể chết được.
Hoàng đế lắc đầu nói:
– Tuy rằng không có tin tức xác thực, nhưng chín phần mười Tiêu Hoài Ngọc đã chết rồi. Hiền giờ Hàn Mạc có binh phù trong tay, hơn nữa tự xưng là nhận lệnh Tiêu Hoài Ngọc, dùng điều này trấn trụ đám tướng sĩ Tây Bắc kia. Nhưng nếu Hàn Mạc chết lúc này, quân Tây Bắc như rắn mất đầu, chỉ sợ sẽ sinh ra biến cố lớn.
Dịch Không Đình lập tức hiểu được, cung kính nói:
– Vẫn là Thánh thượng suy nghĩ chu toàn. Chẳng qua… chẳng lẽ Thánh thượng buông tha Hàn Mạc, để hắn quay về nắm giữ Tây Bắc như vậy?
Hoàng đế lập tức lạnh giọng nói:
– Tự nhiên không đơn giản như vậy.
Hắn dừng một chút, thấp giọng nói:
– Chẳng qua việc này cũng không thể nóng lòng nhất thời. Hàn Mạc giả dối đa đoan, lần bình loạn này, đã rất có uy vọng trong quân Tây Bắc, chỉ sợ không ít tướng sĩ Tây Bắc đã khâm phục hắn, hơn nữa phía sau hắn còn có thế gia chống đỡ, muốn lập tức đoạt binh quyền của hắn, khó càng thêm khó.
Hắn lạnh lùng cười:
– Chẳng qua muốn thuận lợi nắm giữ binh quyền Tây Bắc, cũng không dễ dàng như vậy, trẫm há để cho loại trẻ con này dời sông lấp bể ở Đại Yến ta!