Nhóm bọn họ cũng không nhiều, ngoại trừ ba người Lăng Hàn, Mã Đa Bảo chỉ mang theo Bát Vương và một ngàn tinh binh, nhưng một ngàn tinh binh này mỗi người đều là Thiên Nhân Cảnh cấp cao, lại thêm bọn họ am hiểu trận pháp liên kích, sức chiến đấu đủ để ngang hàng Phá Hư Cảnh cấp cao.
Đệ tử của Thiên Kiếm Tông một đường tan tác, rất nhanh, đại quân liền đến trước sơn môn của Thiên Kiếm Tông.
Không cách nào tiếp tục tiến lên, bởi vì có trận pháp bảo vệ.
– Bản vương đến!
Kim Hồn Vương đi lên, lấy ra một kim thương, lập ở trước ngực, hai mắt của hắn hóa thành hai đốm nhỏ màu vàng, trên mũi thương ngưng tụ một quả cầu ánh sáng, mới đầu chỉ cỡ trứng gà, nhưng mặc hắn ngưng lực ra sao, cũng chỉ lớn bằng quả dưa hấu, không thể lớn thêm nữa.
Lăng Hàn xem mà sợ nổi da gà, uy lực của đòn đánh này tuyệt đối đáng sợ.
Trong Huyền Nguyên Tam Thức, thức cuối cùng tên là Phá Trận, cần đứng bất động, ngưng tụ lực lượng tới vài phút, một đòn đánh ra, lực lượng của cá nhân sẽ lấy sạch. Cái này dùng ở trong chiến đấu, quả thực là hành động tìm chết.
Nhưng dùng để đánh tan trận pháp phòng ngự, thì lại là diệu chiêu.
Trên đời này có phòng ngự oanh không phá sao? Không có! Oanh không phá chỉ là lực lượng còn chưa đủ!
Bởi vậy, tên Phá Trận, xứng danh.
Đòn đánh này của Kim Hồn Vương có hiệu quả như nhau, ở lúc chiến đấu hắn tuyệt đối không thể sử dụng, nhưng hiện tại có đội hữu bảo vệ, hắn tự nhiên không kiêng dè gì, có thể để cho hắn chậm rãi ngưng tụ lực lượng, nổ ra một đòn mạnh mẽ nhất.
Chí ít năm phút đồng hồ, Kim Hồn Vương mới bước ra một bước, nhưng một bước bước ra hắn đã đi tới trước trận pháp, khua thương đâm ra.
Phốc!
Mũi thương đâm lên trận pháp phòng ngự, nhất thời có hào quang vô tận dật động, lóng lánh chói mắt, khiến con mắt người ta không mở ra được.
Oanh, mặt đất run rẩy, Thiên Kiếm Sơn cũng lay động, lồng ánh sáng lảo đà lảo đảo, nhưng cuối cùng ổn định lại.
Mạnh như Kim Hồn Vương, súc lực năm phút đồng hồ đánh ra một đòn lại không thể đánh tan đại trận phòng ngự?
– Ha ha ha ha!
Bảy Vương khác cười to, từng cái từng cái loạn không hình tượng.
– Lão Thất, ngươi lui bước a, làm sao một thương cũng không thể phá hỏng đại trận phòng ngự !
– Có phải là tối ngày hôm qua ‘dụng công’ quá nhiều không?
– Ai, người trẻ tuổi phải biết tiết chế, đừng từ sáng đến tối vẫn làm chuyện này!
Bảy Vương trêu chọc không chút lưu tình.
Nhưng sắc mặt của Kim Hồn Vương nghiêm nghị nói:
– Đại trận này, cường đại hơn lần đầu tiên chúng ta tới rất nhiều.
Mã Đa Bảo mở miệng, giải vây thay ái tướng:
– Chuyện này rất bình thường, năm xưa bị chúng ta quét ngang, Ngũ Đại Tông nhất định sẽ rút kinh nghiệm xương máu, gắng sức tăng mạnh đại trận phòng ngự, vì lẽ đó, ái khanh oanh không phá trận này cũng rất bình thường.
– Hừ, chỉ chặn được một đòn của bản vương mà thôi, để bản vương trở lại, trong vòng một ngày nhất định có thể oanh phá trận này!
Kim Hồn Vương không phục nói.
– Nào có nhiều thời gian cho ngươi lãng phí như vậy!
Thái Âm Vương đi ra.
– Để bản vương đến đi.
– Tứ tỷ, ta đến!
Kim Hồn Vương không chịu thoái nhượng, đùa giỡn, đây chính là quan hệ đến mặt mũi a.
– Làm sao, cánh cứng rồi, vậy bản vương có phải nên cố gắng dạy dỗ ngươi một trận không!
Thái Âm Vương liếm liếm môi đỏ, mị nhãn như nước, tỏa ra khí tức nguy hiểm.
Kim Hồn Vương sợ hết hồn, đừng xem vị tứ tỷ này phong tình vạn chủng, Đại Yêu tinh mười phần, nhưng tính khí rất bạo, ngay cả lão đại cũng dám đánh, vậy hắn lại tính là gì, nếu như đếm lại số lần bị đánh năm đó, tuyệt đối sẽ làm cho hắn sinh ra bóng ma trong lòng.
—————