“Đứng lại”, thấy Diệp Thành co cẳng chạy tiếp, nữ tử áo xanh lập tức sử dụng phi kiếm đuổi theo.
Hai người một đuổi một chạy khiến cho hư không chẳng được yên ổn.
“Lão tử cũng có nhìn thấy gì đâu”, Diệp Thành đang chạy phía trước thỉnh thoảng lại quay đầu nói một câu.
“Ngươi còn dám nói không nhìn thấy”, nữ tử đó tức giận mặt đỏ phừng phừng.
“Chỉ… Chỉ nhìn thấy một chút xíu thôi mà”.
“Ngươi đứng lại cho ta”.
Không biết bao lâu sau Diệp Thành mới chạy được vào một toà thành cổ rộng lớn.
“Gia gia, người bắt tiểu tử đó cho con”, nữ tử áo xanh cũng bay vào thành cổ, hơn nữa có vẻ cô ta là người trong thành cổ này, vừa vào đã gọi gia gia tới giúp.
Chẳng mấy chốc, trong thành cổ vang lên tiếng nổ ầm ầm.
Sau đó nữa, Diệp Thành được mời vào một phủ đệ cực lớn, ồ không đúng, nên nói là bị trói đưa vào phủ đệ, trong phòng đầy người, bọn họ vây xung quanh nhìn hắn như nhìn khỉ.
Hơ hơ!
Nhìn các ông lão xung quanh, Diệp Thành sợ hãi cười khan: “Hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi”.
Trời đất chứng giám, thật sự là hiểu lầm và trùng hợp.