Chiến ý Xà vệ cuồn cuộn dâng lên, quấn lấy từng chiến binh như lũ rắn xoắn chặt vào từng thớ thịt, khiến cho hình thể mỗi chiến sĩ Xà vệ đều to lớn thêm vài phần.
Gia tăng sức mạnh cho quân sĩ, đồng thời trạng thái cũng bắt đầu trở nên hung bạo, Xà vệ rít lên như rắn, khí thế hừng hực như mãng xà sắp sửa xé xác con mồi.
Chiến thể cuồng bạo, tăng cường rất lớn sức sát thương, đồng thời khiến quân sĩ không còn sợ hãi, hung hãn giết địch, nhưng tiêu hao chiến ý và sức lực rất lớn, nếu sau khi trạng thái chiến thể kết thúc mà không tiêu diệt được kẻ địch, thì sức mạnh quân sĩ suy yếu, vị trí thợ săn con mồi sẽ đảo ngược hoàn toàn. Có thể nói đây là con dao hai lưỡi, nếu không đến lúc tối hậu tuyệt đối không nên dùng tới.
Mặc dù nguy hiểm là vậy, Lục Khuê vẫn không tin rằng quân đoàn Cửu U vệ trước mặt đây có thể trụ vững cho đến khi chiến thể kết thúc.
– Để xem trò quỷ của ngươi có còn tác dụng hay không…. Sát!
“Hooraaooooor!”
Xà vệ thét lên điên cuồng, quân đoàn hùng hậu xông lên tung hoành, khí thế dữ tợn, sát khí ngút trời.
– Kích xạ!
Cũng hơi bất ngờ khi Lục Khuê dùng đến cách này giao chiến, Mục Trần cũng chưa bao giờ gặp phải đối thủ có thể kích phát chiến thể cho quân sĩ thế này, nhất thời chẳng biết phải đối phó thế nào, liền ra lệnh công kích thăm dò.
Chiến ý hội tụ, tạo thành những mũi kích trong tay chiến sĩ Cửu U vệ, rồi bắn ra như mưa. Những luồng kích xạ mang theo lôi điện vô sắc ào ào tấn công Xà vệ đang hung hãn xông lên.
“Păng păng”
Thật bất ngờ, toàn bộ kích xạ trước đó xuyên qua phòng ngự Thiết Lân trận thì lúc này hoàn toàn bị dội đi, toàn bộ văng ra rồi tiêu tan đi mất.
Cửu U vệ nhìn thấy công kích hoàn toàn vô dụng, nhất thời giật mình, sĩ khí đại giảm, trận thế có dấu hiệu rối loạn.
“Graooooo”
Xà vệ hung hãn xông tới cực nhanh, tận dụng thời cơ Cửu U vệ còn đang hoang mang mà chém giết không nương tay. Cửu U vệ lúc này chỉ biết chống đỡ yếu ớt, vừa đánh vừa lui.
“Bang” “Bang”
Bỗng nhiên quân trận Xà vệ thoáng hỗn loạn, theo sau đó là kim quang chói mắt, vài chỗ trong trận quân Xà vệ bị đánh văng lên văng xuống, nhưng vẫn không làm cho Xà vệ lui lại chút nào.
Thì ra Mục Trần sau khi ra lệnh thử công kích cũng đã triệu hồi Đại Nhật Bất Diệt thân, xách Đại Tu Di Ma Trụ xông thẳng vào địch quân giải vây cho Cửu U vệ.
– Khâu Sơn, Bắc Mặc, Lan Hải! Dẫn quân lui về, ổn định quân trận!
Mục Trần tiếp ứng, đồng thời lệnh cho ba gã quân trưởng Cửu U vệ đoạn hậu lui binh, tạm thời né tránh đợt công kích hung mãnh đầu tiên của địch, tổ chức lại thế trận.
“Véo”
Thình lình một bóng sáng lóe lên, kình phong sắc bén tấn công Mục Trần.
“Choang”
Mục Trần phản ứng vung ma trụ đỡ đòn, nhưng công kích quá mạnh khiến cho đôi tay khổng lồ của pháp thân cũng run rẩy.
– Chí Tôn tứ phẩm, vọng tưởng có thể càn quét Xà vệ của ta sao? Không biết lượng sức!
Chiến tướng phe địch đã xông trận, Lục Khuê cũng không chần chừ áp trận. Luận thực lực cá nhân, hắn đương nhiên tự tin cao hơn Mục Trần một bậc, chỉ cần không cho Mục Trần đánh loạn, chẳng sớm thì muộn Cửu U vệ sẽ bị Xà vệ nuốt sạch.
“Vù”
Chẳng buồn đối đầu với Lục Khuê, Mục Trần bất ngờ vòng qua, tiếp tục xông tới tập trung tấn công Xà vệ.
– Ngu xuẩn có thừa, để xem ngươi giết Xà vệ của ta trước, hay ta băm vằm Cửu U vệ của ngươi trước.
Lục Khuê cười khẩy, hắn tin rằng với biển người Xà vệ cũng thừa sức nghiến chết Mục Trần, còn hắn nếu xông vào Cửu U vệ chẳng khác nào sói vào bầy dê, mặc sức chém giết.
Nói là làm, hắn bỏ mặc Mục Trần, lập tức hướng tới quân đoàn Cửu U vệ vừa rút lui một đoạn trùng tổ lại trận hình.
“Véo”
Bất chợt kình phong lại đến từ phía sau, Lục Khuê phát giác liền múa đao xoay người, chém mạnh vào thứ gì đó đang bay tới.
“Bang”
Ám toán bất ngờ từ phía sau đương nhiên chính là Mục Trần, hắn ném Đại Tu Di Ma Trụ vào thẳng Lục Khuê, có vẻ như đây mới là mục đích của hắn khi vòng ra phía sau.
– Đánh lén hèn hạ! Đã vậy ta giết ngươi trước, để xem bọn gà con mất chủ kia sẽ làm được gì.
Lục Khuê nổi giận, hai mắt tóe lửa gầm gừ với Mục Trần.
Lúc này tình thế Mục Trần khá nguy hiểm, trước sau đều có giặc, mặc dù Xà vệ không có thống lĩnh điều quân nên khó tạo thành sát thương trí mạng cho hắn, nhưng biển người đông đảo cũng khiến hắn khó khăn không ít, còn phía sau lại là Lục Khuê với sức mạnh Chí Tôn ngũ phẩm, lúc nào cũng có thể đưa hắn vào chỗ chết. Khôn ngoan nhất lúc này chỉ có thể bỏ chiến bảo toàn mạng sống, chạy trốn. Nhưng làm vậy cũng đồng nghĩa bỏ mặc Cửu U vệ cho người ta chém giết, danh vọng của hắn cũng sẽ tiêu tan như bong bóng.
Thế nhưng hành động tiếp theo của hắn lại hoàn toàn đi ngược lại mọi suy nghĩ.
Hắn giải thể pháp thân, lơ lửng giữa không, hai mắt nhắm lại, tay giang ngang.
– Sợ quá đầu hàng rồi sao!
Lục Khuê mỉa mai, cho dù Mục Trần có đầu hàng, hắn cũng phải chém chết tên nhãi ranh này vì đã làm hắn mất mặt, lại còn khiến Xà vệ phải dùng đến chiến thể, sau trận này phải nghỉ ngơi vài ngày hồi phục quân lực, chậm trễ việc quân.
“Graaoooo”
Trả lời hắn là tiếng long ngâm tượng khiếu, rồi ngay sau đó thình lình xuất hiện ảo ảnh song long song tượng khổng lồ bên cạnh Mục Trần. Lục Khuê thất kinh dừng lại.
Khí tức nguy hiểm nhàn nhạt xuất hiện giữa trời, toát ra hai luồng sức mạnh lôi hỏa bất đồng.
Xà vệ nhất thời cũng khựng lại, dù cho chiến thể tăng cường lực phòng ngự, nhưng cường giả Chí Tôn ngũ phẩm như Lục Khuê còn cảm thấy nguy hiểm, thì đương nhiên Xà vệ cũng phải cẩn thận đối phó, không thể lơ là phòng bị xông lên làm mồi cho địch.
Mục Trần mở mắt, đôi mắt trở nên đen tối quỷ dị, mất đi tròng trắng, hắn đã tiến vào trạng thái tiểu Tâm Ma.
– Đi!
Hắn quát lên, song tượng hùng hổ lao tới Lục Khuê, song long lại hướng thẳng đến Xà vệ, sức mạnh công kích phân ra làm đôi.
– Giả thần giả quỷ, vốn chỉ là tên nhãi ngu ngốc mà thôi…
Lực công kích của song long song tượng đã giảm đi một nửa, Lục Khuê chẳng còn thấy e ngại gì, nếu như Mục Trần dồn toàn bộ công kích kia vào hắn thì mới đáng lo, còn thế này chẳng đủ gãi ngứa.
Lục Khuê chẳng chần chừ lao thẳng vào song tượng, đao quang múa lên, chém dữ dội, hoàn toàn chặn đứng thế tấn công của song tượng.
– Nổ!
Bất ngờ Mục Trần quát to, cùng lúc song tượng và song long đều nổ tung, khói lửa mịt mù bầu trời, khiến cho người ta không biết được chuyện gì đang diễn ra.
“Soạt”
Gạt đi làn khói che mất tầm nhìn, Lục Khuê càng thêm nổi giận vì những mánh khóe vặt vãnh của Mục Trần, hận không thể ngay lập tức chém hắn ra tám khúc.
Phía bên Xà vệ, song long cũng nổ tung, nhưng chiến sĩ Xà vệ cũng không suy suyển gì cả, nhanh chóng ổn định quân trận, lấy lại tầm nhìn.
Mục Trần vốn ở giữa Xà vệ và Lục Khuê, lúc này đã trở về chỗ Cửu U vệ từ khi nào, đôi mắt vẫn tối tăm một màu, trạng thái tiểu Tâm Ma vẫn chưa giải thể.
– Chui lủi như chuột, để xem lần này ngươi có thể trốn đi đâu? Nếu còn chạy nữa, ta sẽ băm vằm đánh lính đằng sau ngươi trước rồi mới đi tìm ngươi xẻo thịt!
Lục Khuê cáu lên gầm gừ, Mục Trần hết đánh lén lại đến tránh né, hoàn toàn không có chút phong phạm đại tướng, làm cho chiến tướng vốn đã quen dùng sức trâu như hắn cảm thấy bất mãn.
“Sát”
Xà vệ quát lên, theo chân Lục Khuê tổng tấn công Cửu U vệ.
– Các ngươi chết chắc rồi!
Mục Trần cười mỉa, bất ngờ chiến ý Cửu U vệ lại bùng phát còn mạnh mẽ hơn trước, cô đặc hơn trước, tất cả chiến ý đều đổ dồn về không trung ngay trên đầu quân đoàn, hình thành ảo ảnh một con tử tước khổng lồ, mang dáng dấp giống như chân thân Cửu U Minh Tước, nhưng lại có đôi cánh sét với lôi quang lập lòe ánh tím.
Ngay khi tử tước hình thành, Lục Khuê và Xà vệ lập tức dừng lại, vẻ mặt hoảng sợ vô cùng.
– Không thể nào!