Uy lực của Quân Vương Địa Ngục, quả thực mạnh quá rồi.
Chỉ danh hiệu thôi cũng khiến người ta khi nhắc đến sẽ phải kính trọng.
Trương Thác nhảy nhẹ một cái, người đã đứng trước cái chuông đồng cao một mét đó.
“Cái chuông này, là tặng cho ai?” Trương Thác nhìn Giang Minh.
“Tôi… Tôi… tặng cho bản thân tôi” Giang Minh trả lời lắp ba lắp bắp.
“Nếu như đã tặng cho chính bản thân cậu, thế cậu…”
Trương Thác vừa nói, vừa đặt tay lên đỉnh chuông, cánh tay dùng chút sức, nhấc cái chuông đồng này lên: “Từ từ hưởng thụ đi”
Lúc hai chữ hưởng thụ vừa dứt, Trương Thác nhấc chuông đồng lên, mạnh mẽ úp xuống người Giang Minh.
Giang Minh quỳ ở đó, miệng chuông đồng vốn dĩ không lớn, hoàn toàn không thể úp hết người Giang Minh, nhưng dưới sức mạnh của Trương Thác, miệng chuông đồng này không có bất cứ gì cản trở, hoàn toàn úp xuống được rồi.
Một tiếng la hét thảm thiết vang lên, không ngừng quanh quẩn trong chuông đồng. Đầu gối và nửa bàn chân của Giang Minh còn lộ ra bên ngoài chuông đồng, thì bị chuông đồng trực tiếp cắt đứt.
Tiếng la thảm thiết của Giang Minh, cứ vang vọng không ngừng trong chuông đồng, khiến người ta nghe thấy mà lạnh sống lưng.
Máu tươi từ đáy chuông đồng tràn ra ngoài.
Sắc mặt của bố Giang Minh tái mét, nghe thấy tiếng la thảm thiết của con trai mình vang vọng bên cạnh, ông ta không dám có bất cứ động tác nào.
Trương Thác nhẹ nhàng nói: “Giết”
Mười người đến từ đảo Ánh Sáng đó, sau khi nghe thấy lời của Trương Thác thì cùng nhau đeo mặt nạ quỷ trong tay lên, tỏa ra một luồng sát khí đi ra ngoài phòng khách nhà họ Tô.
Cửa phòng khách bị người ở bên ngoài đóng lại, một tiếng la hét thảm thiết vang lên bên ngoài phòng khách nhà họ Tô.
Người vẫn còn trong phòng khách, hoàn toàn không nhìn được bên ngoài xảy ra chuyện gì. Bọn họ cũng không dám đi xem, mỗi người ngồi ở đó, sắc mặt đều tái hết cả rồi.