– Ngươi không phát hiện sao, người Bột Hải lợi dụng chuyện trong tay ta thiếu lương mà tìm ta cò kè mặc cả.
– Cũng không hẳn là chuyện xấu.
Kim Lương Phượng cười nói:
– Để người Mạt Hạt tự nội đấu, chúng ta đi theo hiệp trợ, giám sát, thu lợi. Không phải là chuyện tốt sao?
– Phải, ta chẳng qua là không muốn chuyện gì cũng cầu người mà thôi.
Tần Tiêu gật đầu, trịnh trọng nói với Kim Lương Phượng:
– Lần này ngươi đi Hắc Thủy Bạch Sơn có thể nói là trách nhiệm trọng đại, ta cũng không dám đem trọng trách này giao cho người khác. Ngươi phải kiên trì một nguyên tắc, làm cho mâu thuẫn của Bột Hải quốc cùng các bộ Mạt Hạt trở nên gay gắt, cũng làm cho thời gian chiến tranh kéo càng lâu càng tốt, cần phải “tiêu hao” thật hoàn toàn. Để cho bọn họ chế ước lẫn nhau, tiêu hao hết thực lực, hiểu rõ chưa?
– Hiểu được.
Kim Lương Phượng mỉm cười nói:
– Kỳ thật trong lòng ta cũng nghĩ như vậy. Nếu để Bột Hải quốc độc đại đông bắc, cũng không phải là chuyện tốt. Ta sẽ không để họ thuận lợi định các bộ Mạt Hạt. Nhất định phải làm cho họ luôn có đối thủ, luôn có phiền toái. Như vậy Đại Đường mới có thể thoải mái khống chế bọn họ.
– Ha ha, quả nhiên đủ gian!
Tần Tiêu không khỏi nở nụ cười:
– Xem ra ngươi còn hiểu rõ hơn cả ta, đến lúc đó cũng biết nên làm như thế nào, ta cũng không muốn nói nhiều. Nhớ kỹ, tranh thủ thêm thời gian cho ta. Nửa năm, nửa năm đi, ta cần nửa năm thời gian.
Tần Tiêu hung hăng vỗ một quyền lên bản đồ, ngay bán đảo Triều Tiên, oán hận quát:
– Bình định địa phương này!
Kim Lương Phượng không khỏi ngạc nhiên:
– Đại soái, ngươi tính toán toàn diện dụng binh đối với Tân La? Việc này chỉ sợ không ổn đi?
– Có gì mà không ổn?
Tần Tiêu trầm giọng quát:
– Lão tử muốn giáo huấn người, có gì mà không ổn?
Kim Lương Phượng bị lời này của Tần Tiêu làm á khẩu, ngây người một lúc lâu nói:
– Lần này Tân La Mạc Ly Chi – An Đông đô hộ phủ gây phiến loạn. Chúng ta không lý do toàn diện dụng binh với Tân La. Hơn nữa xưa nay Tân La là nước phụ thuộc Đại Đường, đây là việc nhà. Đối Tân La không thể giết hại như với Đột Quyết cùng Khiết Đan. Tựa như ngươi nói, giáo huấn người nhà đạp vài cước là được, không đáng đánh tàn phế hoặc là tiêu diệt đi?
– Cổ hủ, ngươi là lão cổ hủ!
Tần Tiêu có chút hổn hển kêu lên:
– Nếu người nhà của ngươi kéo đao muốn giết ngươi, ngươi sẽ làm sao? Nga, ngươi nói với hắn “ngoan, đừng nghịch ngợm”, sau đó tát vài cái cho qua chuyện? Người ta còn không chửi mắng ngươi không gia giáo! Chỉ là một Mạc Ly Chi của Tân La đã dám kích động Đột Quyết, Khiết Đan, Hắc Thủy Mạt Hạt mưu phản Đại Đường, ý đồ phân cách Liêu Đông ra ngoài tự lập làm vua, mẹ nó, người nhà như vậy còn không đánh cho nặng, không đánh gãy xương cốt, Đại Đường còn mặt mũi gì nữa?
– Ách…
Kim Lương Phượng bị lời nói của Tần Tiêu làm nín bặt, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, buồn bực một lúc lâu mới ho khan một tiếng nói:
– Theo ta thấy nên xin chỉ thị của triều đình một chút mới thỏa đáng. Thời Cao Tông Đại Đường từng phái Lý Tích cùng Tiết Nhân Quý bình định Cao Lệ, từ đó Tân La thống nhất Cao Ly, sau đó lại thuộc về Đại Đường. Tới Phượng Nghi nguyên niên thủy sư của Tiết Nhân Quý đại bại khi phạt Phổ, Đại Đường không còn đóng quân ở Tân La. Qua nhiều năm như thế người Tân La vẫn luôn trự trị. Lần này đại soái muốn đem binh mã Đại Đường đánh vào Tân La, chỉ sợ…sẽ khiến cho một ít văn nhân sĩ tử cùng đại thần triều đình, quý tộc Tân La dùng ngòi bút làm vũ khí công kích, thậm chí sẽ lưu lại chỗ bẩn trong sử sách ah!
Tần Tiêu nghe xong những lời này, chậm rãi quay đầu lại, híp mắt, có chút lãnh liệt nhìn Kim Lương Phượng, chậm rãi nói:
– Đảm đương làm người đi trước, là vì an bình của đời sau. Kim tiên sinh, ngươi cẩn thận, điệu thấp, những việc này đều không sai. Ta cũng thừa nhận trước kia ta luôn cẩn thận, chỉ sợ chạm tới thần kinh mẫn cảm của ai đó. Làm chuyện gì cũng bo bo giữ mình, ẩn nhẫn lui nhường. Thế nhưng lần này ta muốn kiên trì quan điểm cùng hành động của mình, ngươi biết tại sao không?
Kim Lương Phượng ngạc nhiên:
– Vì sao?
– Bởi vì, ta là người đã chết qua hai lần. Hơn nữa là do người khác dùng tính mạng của mình đổi lại tính mạng hiện tại của ta.