Yêu khí!
Tiếp xúc với nhiều cường nhân Yêu Tộc như vậy, lại còn gặp mặt, nói chuyện với Đại tôn Yêu Tộc, lẽ dĩ nhiên Dương Khai cũng sẽ quen thuộc với yêu khí. Năng lượng chứa trong Kim long này hiện giờ còn có dấu vết yêu nguyên.
Dương Khai nháy mắt hiểu rõ hết thảy.
Truyền thừa ở đây mới là truyền thừa Long Hoàng thật sự!
Truyền thừa mà năm đó hắn và Tô Nhan lấy được ở Truyền Thừa Động Thiên chẳng qua chỉ là một đoạn đầu mà thôi, chỉ có tới đây mới lấy được huyền cơ đã bị che giấu, mới có thể trở thành Long Hoàng Phượng Hậu.
Dương Khai không biết tại sao mình hiểu hết những thứ này, có điều hẳn là vì có liên quan tới truyền thừa thực sự.
Sau khi xem kỹ hồi lâu, Dương Khai vô cùng mãn nguyện.
Lấy ra một bộ quần áo từ trong không gian Hắc Thư mặc vào chỉnh tề, Dương Khai mới giải trừ lớp phòng hộ quanh Tôn Ngọc.
Hạo Thiên Thuẫn vỡ ra, bí bảo Ngân diệp đó cũng được hắn thu về.
Tôn Ngọc hình như vẫn chưa hoàn hồn, đến khi nhìn thấy Dương Khai liền chắp tay:
– Đa tạ tiền bối đã cứu Nguy!
Y biết rõ vừa rồi nếu không có Dương Khai che chở, chỉ e y đã sớm đã không còn trên cõi đời này, uy năng khủng khiếp như vậy, dù y có tu luyện thêm vài chục năm nữa cũng chưa chắc ngăn cản được.
– Chuyện nhỏ thôi.
Dương Khai khẽ mỉm cười, quay đầu nhìn lên miệng cốc, nói lấp lửng:
– Hình như bên đó có một võ giả Siêu Phàm nhất tầng cảnh đang đợi ngươi.
– Siêu Phàm nhất tầng cảnh?
Tôn Ngọc kinh ngạc, rồi chợt phấn khởi:
– Vậy nhất định là sư phụ rồi, nguy rồi, chúng ta bị mắc kẹt ở đây đã nhiều ngày, nhất định sư phụ sốt ruột lắm rồi. Tiền bối, tiền bối có biết chúng ta đã ở đây bao lâu rồi không?
– Khoảng chừng hai năm.
Dương Khai thuận miệng đáp.
– Lâu vậy ư?
Tôn Ngọc líu lưỡi, hai năm thoắt cái đã qua, y căn bản không nhận thức được dòng chảy thời gian, ở cạnh Dương Khai đã thu được rất nhiều lợi ích, sự hân hoan và hưng phấn đó đã làm phai nhạt ý niệm thời gian của y.
– Khoan vội đi.
Dương Khai cười khà khà, nhìn Tôn Ngọc nói:
– Ngươi nhớ rõ giao ước giữa chúng ta chứ?
Tôn Ngọc gật đầu:
– Nhỡ rõ, tiền bối đối với vãn bối như ân sư, vãn bối nhất định sẽ không tiết lộ sự tồn tại của tiền bối.
– Vậy thì tốt.
– Nhưng… nếu Phủ chủ và sư phụ hỏi về truyền thừa Long Hoàng thì vãn bối biết trả lời thế nào?
Dương Khai nhíu mày, cũng thấy không có cái cớ nào được, tuy khoảng thời gian qua hắn luôn bồi dưỡng Tôn Ngọc, cũng giúp tư chất của y thay đổi một trời một vực, đợi một thời gian nữa, Tôn Ngọc nhất định cũng sẽ có thành tựu, nhưng truyền thừa Long Hoàng này thì lại không thể làm giả. Dương Khai lắc đầu nói:
– Đừng nói tới chuyện này, cao thủ Long Phượng Phủ các ngươi hình như đang kịch chiến với kẻ khác, hơn nữa có vẻ như họ còn đang rơi vào thế hạ phong.
– Kịch chiến?
Tôn Ngọc nhướn mày, phóng thần thức ra nhưng không cảm nhận được gì.
Tu vi cảnh giới của y chưa đủ, căn bản không phát hiện được động tĩnh hơn mười dặm bên ngoài, song trầm tư một lúc, y liền phản ứng lại:
– Vậy nhất định là người của U Hàn Động Thiên rồi, đáng ghét, nhất định là bọn chúng đã nhận ra động tĩnh bên này mới xâm chiếm Long Phượng Phủ với quy mô lớn như thế.
– Hai thế lực các ngươi có thù oán à?
Dương Khai kinh ngạc.
Tôn Ngọc lắc đầu:
– Là bọn chúng rảnh rỗi quá nên gây sự, chúng chủ tu công pháp và võ kỹ hệ băng hàn, còn Long Phượng Phủ thì có thứ khiến chúng thèm thuồng.
Dương Khai nhíu mày, lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt:
– Truyền thừa trong Phượng tổ?
– Không sai.
Tôn Ngọc gật đầu.
– Truyền thừa Long Hoàng đã xuất hiện, Long Hoàng nhất định phải tìm một nữ tử để kế thừa Phượng tổ. Đó chính là mục đích của U Hàn Động Thiên. Nếu để chúng đoạt được, nói không chừng chúng sẽ thâu tóm cả Long Phượng Phủ.
Dương Khai cười khẽ một tiếng hì hì.
– Tiền bối cười gì vậy?
Tôn Ngọc ngạc nhiên.
– Ngươi gặp rắc rối to rồi!
Dương Khai cười khoái chí.
Tôn Ngọc ngẫm nghĩ một chút liền mếu mặt lại, chợt hiểu được mọi người trong Long Phượng Phủ tưởng mình là người mở ra cấm chế, chiếm được truyền thừa Long Hoàng, tin tức này cho dù phong tỏa nghiêm mật thế nào, e rằng cũng không thể qua mặt được U Hàn Động Thiên. Nói cách khác, mục tiêu lần này của U Hàn Động Thiên chính là Tôn Ngọc.
Bắt Tôn Ngọc, ép y chọn lấy một nữ tử trong U Hàn Động Thiên làm người kế thừa Phượng hậu, để người này được kế thừa Phượng tổ.
– Tiền bối…
Tôn Ngọc lúng túng ra mặt, miệng lắp bắp nhìn Dương Khai, mong hắn có thể ra tay cứu giúp.
– Yên tâm, chuyện do ta gây ra, ta sẽ giúp ngươi xử lý, cũng nhân cơ hội này cho người của Long Phượng Phủ các người xác nhận ngươi đã nhận được truyền thừa Long Hoàng.
Tôn Ngọc vui mừng:
– Đa tạ tiền bối.
– Không có gì!
Dương Khai khẽ mỉm cười.
– Ngươi đi đi, ta sẽ bảo vệ, không cho ngươi gặp bất cứ tổn hại nào, hãy can đảm lên.
– Vâng!
Nghe Dương Khai hứa vậy, Tôn Ngọc phấn chấn vô cùng, vội vàng bay lên miệng cốc. Dường như trong suy nghĩ của y, vị Dương tiền bối bản lĩnh kinh người này có thể dễ dàng đánh lui người của U Hàn Động Thiên.
Sau khi Tôn Ngọc rời đi, Dương Khai mới nhìn về hướng trận chiến, vẻ mặt khó chịu.
Truyền thừa trong Phượng tổ đó thuộc về Tô Nhan, vậy mà U Hàn Động Thiên lại dám ngấp nghé, đúng là động thổ trên đầu thái tuế.
Nếu không vì nguyên nhân này, Dương Khai cũng không muốn đi nhúng tay vào cuộc tranh chấp của thế lực khác. . truyện ngôn tình
Song, Long Phượng Phủ ít nhiều cũng có ít căn duyên với hắn, lần này coi như dốc sức miễn phí, trả mối ân tình cho việc hắn kế thừa truyền thừa Long Hoàng