Nếu như Lâm Ngữ Lam là vợ của Quân Vương, thế thì chồng của cô, chẳng phải là…
Hai cha con nhà họ Giang nhìn Trương Thác với ánh mắt không dám tin, hít ngược một hơi.
Cùng lúc này, mười người của đảo Ánh Sáng lại nhìn sang Trương Thác, đồng thanh hô: “Bái kiến Ngô Vương!”
Giây phút bốn chữ bái kiến Ngô Vương vang lên, hai chân cha con nhà họ Giang mềm nhữn ra, sắc mặt liền tái mét, không còn chút máu nào.
Người này là Quân Vương Địa Ngục? Sao có thể được! Sao có thể được!
Lần trước nhà họ Giang không có lên đảo, không hề biết quan hệ của Lâm Ngữ Lam với Quân Vương Địa Ngục.
Bao gồm những người qua lại thân thiết với nhà họ Giang với những người lúc nãy gây sức ép cho nhà họ Tô, vẻ mặt bây giờ vô cùng hoảng loạn, thậm chí bọn họ còn nghi ngờ, chuyện này có thật không!
Sau khi mười người của đảo Ánh Sáng đồng thanh mở miệng, thì các thế lực đến đây, bao gồm ba gia chủ của ba dòng họ lớn ở Đại Nam, cũng cùng cuối người, chào hỏi Trương Thác: “Bái kiến Quân Vương Địa Ngục”
Sau khi chào hỏi Trương Thác thì họ lại cùng nhau nhìn sang Lâm Ngữ Lam: “Bái kiến vợ của Quân Vương!”
Mọi hành động của các nhân vật lớn ở đây, khiến cho tia hy vọng cuối cùng của hai cha con nhà họ Giang bị sụp đổ hoàn toàn!
Người này, đúng là Quân Vương Địa Ngục!
Trương Thác không để ý, khua khua tay với đám người ở đó, tỏ ý bảo họ miễn lễ.
Đám đông đứng sang một bên, tất cả đều nhìn Trương Thác với ánh mắt cung kính.
Trong trận chiến đầu tiên ở đảo Ánh Sáng vào nửa tháng trước, Trương Thác đã phong thần hoàn toàn, dựa vào sức mạnh mình anh mà tiêu diệt trăm chiếc máy báy chiến đấu.
Chiến tích này, chỉ nghe không cũng khiến người ta cảm thấy khiếp sợ.
Trương Thác đứng bên cạnh Lâm Ngữ Lam, môi nở một nụ cười, anh nhìn sang Giang Minh, mở miệng hỏi: “Lúc nấy cậu vừa mới nói, bảo tôi quỳ xuống?”
Giang Minh nhìn điệu cười của Trương Thác, hắn chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh bao trùm cả người hắn. Hai chân Giang Minh mễm nhữn ra, không hề có dũng khí đứng tiếp nữa, mà trực tiếp quỳ xuống rồi!