Nhiếp Vân nói.
– Thiên phú tốc độ!
Hồng y trưởng lão vội vàng trả lời.
– Thiên phú tốc độ, tốc độ sư?
Trong nháy mắt Nhiếp Vân nhớ tới trong Kiếm Chi Đại Điện nhìn thấy giới thiệu về thiên phú đặc thù này.
Tốc độ sư, thiên phú đặc thù xếp hạng thứ bảy mươi ba, am hiểu tốc độ, cũng giống như đại lực đan điền, thuộc về thiên phú có tính phụ trợ, có thể gia tăng tốc độ ngay lập tức.
– Chẳng lẽ là thiên phú tốc độ hình thái thứ năm?
Nghĩ tới việc này Nhiếp Vân cau mày.
Trong pho tượng tổ sư có ghi chép chú giải về thiên phú đặc thù, còn lấy đại lực sư làm ví dụ, đại lực sư hình thái thứ nhất có thể bạo tăng tốc độ gấp mười lần, hình thái thứ hai là năm mươi lần, hình thái thứ ba là một trăm lần.
Hình thái thứ năm hai trăm lần, hình thái thứ ba là ba trăm lần!
Thiên phú tốc độ có giống như thiên phú cự lực, hình thái thứ nhất có thể gia tăng tốc độ gấp mười lần, hình thái thứ năm có thể gia tăng tốc độ của người thi triển ba trăm lần?
Nếu thật là như vậy cũng có chút ít tương tự!
– Xem ra tương tự… Nhưng không đúng!
Suy nghĩ một chút Nhiếp Vân cũng phải từ bỏ suy nghĩ này.
Vân Huyên lúc ấy trốn vào trong vết nứt không gian, đột nhiên tốc độ tăng lên rất nhiều, tuy không thấy rõ cụ thể bao nhiêu nhưng tuyệt đối không chỉ ba trăm lần.
Hơn nữa mặc dù gia tăng tốc độ của cảnh giới Chí Tôn gấp ba trăm lần cũng tuyệt đối không tránh khỏi công kích của cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong, cho dù thế nào bản chất tính mạng cả hai khác nhau, đều có được khác nhau một trời một vực, loại khác biệt này không phải thiên phú có thể đền bù.
Cho dù thiên phú đó có hình thái thứ năm cũng như vậy!
Cũng như cấp bậc Chí Tôn có cự lực đan điền gia tăng gấp ba trăm lần thực lực cũng không phải đối thủ của cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, đạo lý cũng giống như vậy.
Đừng nói đan điền huyệt khiếu, còn khó đánh thắng Lĩnh Vực Cảnh.
Mấu chốt nàng còn trực tiếp trốn vào trong không gian loạn lưu!
Không gian loạn lưu là nơi cường giả Nạp Hư Cảnh đi vào chỉ có thể đi đi lại lại ở một chỗ, nàng là Chí Tôn, cho dù có động phủ muốn chạy trốn cũng ít có khả năng!
Lúc trước bị Kim Quang Phong Lôi thú đuổi giết, dùng Tử Hoa động phủ tiến vào trong đó đúng là có thể bảo trì bình an vô sự nhưng Tử Hoa động phủ bị không gian loạn lưu trùng kích hiển lộ hình thái, không cách nào giấu diếm, Vân Huyên tiến vào không gian loạn lưu chỉ qua vài lần lóe sáng đã biến mất, ngay cả cường giả Phá Không Cảnh đi vào trong đó cũng không có tốc độ như vậy, loại năng lực này Tử Hoa động phủ không làm được.
Nhiếp Vân cũng không tin, đại lục Phù Thiên còn có động phủ nào còn lợi hại hơn Tử Hoa động phủ của hắn.
– Một điểm mấu chốt nhất, hào quang tỏa sáng trên ngời Vân Huyên lần cuối cùng chính là vận chuyển thiên hành chi khí mà không phải thiên phú tốc độ, ta thân là a hành sư, tưởng thủy sư, ta có thể cảm ứng được.
Nhiếp Vân phán đoán trong nội tâm.
Về phần vì sao Vân Huyên có được thiên hành chi khí, điểm ấy Nhiếp Vân cũng không rõ ràng lắm, có lẽ là giao dịch với Di Hoa, lại đạt được từ trên tay hắn cũng không chừng..
Theo Nhiếp Vân biết, Di Hoa là thiên hành sư chân chính.
– Bỏ đi, đừng nghĩ những chuyện này, dù sao thực lực nàng bây giờ rớt cấp biến thành Chí Tôn, cho dù có đại tài đi chăng nữa cũng giày vò không được bao lâu, về sau tìm cơ hội giết là được, không cần phải lo lắng!
Vứt bỏ suy nghĩ lung tung trong đầu, Nhiếp Vân đang muốn rời đi, đột nhiên ánh mắt của hắn nhìn cuối giá sách.
– Ân? Đây là cái gì, tại sao lưu lại nơi đây?
Trên giá sách cuối cùng có một quyển sách, quyển sách này cũng bị phong ấn bao phủ, nhìn bộ dạng phong ấn còn lợi hại hơn hai quyển trước..
– Quyển sách này là Kiếm Thần lão tổ năm đó lưu lại…