Phốc!
Tất cả mọi người phun ra ngoài, vị này là Ngũ Trưởng lão a, thực lực còn mạnh hơn Thất trưởng lão, nhưng không chỉ thua, hơn nữa còn thua một tiểu nha đầu?
Hổ Nữu ai không nhìn thấy, chỉ là ai nghĩ tới một cô gái nhỏ như thế lại là cao thủ.
Oành!
Bên trong lại truyền tới âm thanh chiến đấu, tương tự không bao lâu, chỉ thấy hai lão giả chạy ra, trên người mang thương tích, một người trong đó còn bị nhổ hết râu.
– Tam Trưởng lão!
– Nhị Trưởng lão!
Mọi người khiếp sợ, ngay cả hai vị Trưởng lão này cũng thất bại, bọn họ có sức chiến đấu mạnh nhất dưới Phá Hư Cảnh, nhưng cái này cũng không địch lại, lẽ nào bọn người Lăng Hàn có sức chiến đấu của Phá Hư Cảnh sao?
Nhưng vừa hỏi, hai vị Trưởng lão nói phân biệt bị Lăng Hàn và Hổ Nữu đánh bại.
Vừa nói như thế, toàn trường một mảnh thất thanh.
– Ha ha ha ha, nghe nói có người xông vào ngụy Hàn Phong Hội của các ngươi!
Đúng lúc này, chỉ thấy mười mấy người đi tới, cầm đầu là ba ông lão, phía sau là mười một thanh niên.
Nếu Lăng Hàn ở đây, hắn nhất định nhận ra, một cô gái trẻ trong đó là Mộc Phi Dao.
Hiển nhiên, những người này đều đến từ Nam Phong Hội.
– Nói hưu nói vượn, các ngươi mới là ngụy Hàn Phong Hội!
Người bên Bắc Phong Hội đều khiển trách, cái nào mới là Hàn Phong Hội chính thống, đây là vấn đề nguyên tắc áp đảo tất cả, thậm chí so với Lăng Hàn xông vào trong phủ còn nghiêm trọng hơn.
– Nói láo, các ngươi những gia hỏa ngụy Hàn Phong Hội không biết xấu hổ này!
Bên Nam Phong Hội cũng mắng.
Chỉ cần song phương gặp gỡ, sẽ vì vấn đề này ầm ỹ nửa ngày, trước đây còn ra tay đánh nhau, suýt chút nữa để song phương hủy diệt, bởi vậy sau đó song phương liền ước định, Hàn Thành là Thánh Địa, tuyệt đối không ở chiến đấu ở nơi này.
Thậm chí bởi vì địa vị đặc thù của Hàn Thành, hai Hàn Phong Hội còn ước định, nếu như ai dám phá hoại Hàn Thành, song phương sẽ liên thủ diệt.
– Xem ra các ngươi gặp phải vấn đề khó, có muốn chúng ta hỗ trợ hay không?
Nam Phong Hội nói.
– Hừ, chúng ta có thể tự mình giải quyết, không cần ngụy Hàn Phong Hội các ngươi hỗ trợ!
Người của Bắc Phong Hội đương nhiên không chịu nhận trợ giúp, nếu không chẳng phải là bị đối phương vượt lên đầu?
Bọn họ có tự tin, bởi vì Đại Trưởng lão là cường giả Phá Hư Cảnh, cũng là đệ nhất cao thủ của Bắc Phong Hội.
…
Nơi sâu xa của phủ đệ, Lăng Hàn và một lão giả ngồi khoanh chân, trước mặt mỗi người có một chén chè thơm, mà Chư Toàn Nhi và Hổ Nữu đều ngồi ở phía sau Lăng Hàn, Chư Toàn Nhi còn tốt, một bộ đại gia khuê tú ôn văn nhĩ nhã, nhưng Hổ Nữu lại ngồi bất định, nằm nhoài trên sàn nhà, chống cái đầu nhỏ đờ ra.
Lão giả kia tự nhiên là đệ nhất cao thủ của Bắc Phong Hội… Đại Trưởng lão.
Vị Đại Trưởng lão này vô cùng ôn hòa, cũng không có ra tay đánh nhau, mà mời Lăng Hàn ngồi xuống uống trà:
– Tiểu hữu mới hai mươi, cũng đã đạt đến độ cao như thế, thiên phú như vậy thực là xưa nay hiếm thấy.
– Đại Trưởng lão quá khen, tại hạ muốn thỉnh giáo Đại Trưởng lão một chuyện, kính xin Đại Trưởng lão nói cho ta biết.
Lăng Hàn vô cùng khách khí nói.
Người kính ta một thước, ta kính người một trượng.
– Không biết tiểu hữu muốn thỉnh giáo chuyện gì?
Đại Trưởng lão hỏi.
– Người sáng lập Hàn Phong Hội là ai?
– Người sáng lập Hàn Phong Hội?
Đại Trưởng lão có vẻ kỳ quái, tại sao đối phương muốn biết chuyện này?
Cái này không phải võ công bí pháp gì, cũng không dính đến thượng cổ bí mật, tại sao đối phương chuyên môn chạy tới, hỏi một vấn đề như thế, làm hắn không cách nào nghĩ ra.
Nhưng Lăng Hàn sẽ là người ngu si hoặc tẻ nhạt sao?
Đại Trưởng lão suy nghĩ một chút, mới nói:
– Có thể nói cho lão phu, tại sao ngươi muốn biết chuyện này không?
Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:
– Tổ tiên của ta có thể có chút quan hệ với người sáng lập Hàn Phong Hội, vì lẽ đó ta muốn hỏi rõ ràng.
—————