Trong tinh hệ, ngoài chất dinh dưỡng có thể coi là thức ăn, cũng chỉ còn lại có những thú tinh hệ này.
Nhưng đại đa số thú tinh hệ đều có chứa kịch độc, không thể ăn.
Thú tinh hệ có thể ăn, nhưng ăn nhiều sẽ khiến gien bị biến đổi.
Cho nên mỗi lần ăn cũng phải dùng một loại thuốc kiềm chế.
“Không có độc.” Có người kiểm tra, sau đó bẩm báo cho Minh Thù.
“Bắt đầu nướng thịt đi!”
“…”
Có một vực chủ tham ăn biết phải làm sao?
Sơn Âm tìm một chỗ thịt tương đối mềm cắt ra tranh thủ thời gian dọn dẹp, bắt đầu nướng thịt.
Làm người hầu một cách toàn diện, việc nướng thịt gì gì đó khó mà không đến tay hắn.
Thịt thú tinh hệ này chỉ là mới nghe nói tới, khi ăn vào một lời khó nói hết.
Minh Thù lật lật mấy miếng, chọn một miếng thịt nhỏ, nếm thử hương vị… Ồ? Cũng không tệ.
Thịt rất mềm mà lại không có mùi vị khác thường.
Đây có thể nói là lần ăn ngon nhất của cô từ khi tới tinh hệ.
Thật hạnh phúc!
“Vực chủ, cô không nên ăn nhiều quá.” Sơn Âm thấy Minh Thù ăn không ngừng, nhịn không được khuyên cô.
Minh Thù ôm thịt đi đến chỗ khác.
Đừng mơ lừa gạt lấy thịt của trẫm.
Sơn Âm: “…”
Hắn chỉ có thể chuẩn bị thuốc kiềm chế, đợi Minh Thù ăn xong nghĩ cách cho cô uống hết.
“Thịt này mùi vị không tệ, tôi còn chưa ăn qua thịt ngon như vậy bao giờ.” Có người đưa cho Sơn Âm một miếng thịt.
Sơn Âm hơi nghi ngờ, thử cắn một miếng.
Sơn Âm: “!!!”
Đây là thịt thú tinh hệ?
Dù là tới nhà hàng nổi danh nhất tinh hệ, hắn cũng chưa từng được ăn thịt ngon như vậy.
“Ầm ầm!”
Lúc mọi người ở đây đang đắm chìm trong việc ở tinh hệ mà lại có thịt ngon như vậy để ăn, một chỗ khác trong sơn cốc đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, mặt đất đều rung chuyển, giống như là có thứ gì đang chạy tới phía bọn hắn.
“Cái gì vậy?”
“Rời khỏi nơi này!” Sơn Âm tỉnh táo phân phó, bất kể là cái gì chắc chắn không phải là thứ tốt gì.
“Vực chủ, đi mau!”
Có người gọi Minh Thù.
Minh Thù bị kéo lảo đảo, cô nhanh chóng chộp lấy miếng thịt cuối cùng, đáng tiếc là chụp không được.
Cô bị lôi về phía sơn cốc bò lên, toàn bộ những người khác vây quanh cô, đề phòng cô gặp phải nguy hiểm.
Minh Thù chỉ có thể giương mắt nhìn bản thân mình và thịt nướng càng ngày càng xa nhau.
Bọn họ mới vừa leo được một nửa, thì thấy cửa vào sơn cốc xuất hiện một đoàn thú tinh hệ cùng loại với con bị bọn họ nướng lên.
“Không ngờ lại là thú tinh hệ cỡ lớn quần cư hiếm thấy, xong rồi, xong rồi, vực chủ nhanh lên đừng ăn nữa, chúng ta không đối phó được với nhiều thú tinh hệ như vậy đâu, trước tiên cần phải trở về trên chiến hạm đã.”
Người bên cạnh gào lên.
Đám thú tinh hệ kia đã chạy đến trước thi thể, lúc này đang tức giận gào thét.
Sau đó một con trong đó nhìn về phía bọn họ bên này, gầm lên giận dữ, tất cả thú tinh hệ đều đuổi theo bọn họ.
Minh Thù bị người kéo chạy cực nhanh, để cho ta ăn xong rồi mới chạy được không, thực sự không chạy được thì xử lý toàn bộ nướng lên ăn, chạy cái gì!
Thú tinh hệ hình thể rất lớn, nhưng chạy cũng không chậm.
Khoảng cách giữa bọn họ không ngừng rút gần.
Bọn họ lúc này giống như là kiến đối mặt với bầy voi.
“Grào”
“Nhanh, lên chiến hạm!”
Chiến hạm ở phía trước, Minh Thù bị đẩy đi lên không cho cô có cơ hội để phát huy.
Phía sau đoàn người cực nhanh vọt lên chiến hạm, cửa chiến hạm được đóng lại thú tinh hệ phía dưới cũng không có cách nào.
Chỉ có thể ở phía dưới hướng về phía bọn họ rít gào.
Từ trên chiến hạm còn có thể nhìn sơn cốc kia ở xa xa.
Thịt của trẫm!
“Tinh hệ thú cỡ lớn lại sống quần cư rất khó gặp.”
“Đó là loại gì vậy?”
“Trước đó tôi đã kiểm tra, trên tinh võng không có tài liệu về chúng, có thể là chủng loại không bị phát hiện.”
“Suýt chút nữa bị chúng nó đuổi theo…”
Một đám người dựa vào bốn phía thở dốc, nhiều thú tinh hệ cỡ lớn như vậy, bọn họ nếu thực sự bị đuổi kịp sợ rằng chạy không thoát.
“Vực chủ, thuốc kiềm chế.” Sơn Âm đã bình tĩnh lại mang thuốc kiềm chế ra.
Những người còn lại được Sơn Âm nhắc nhở, nhao nhao bắt đầu uống.
Vừa rồi mặc dù thịt ăn ngon, nhưng nếu là vì vậy gây nên chứng biến đổi gien sẽ rất phiền phức.
Trong tinh hệ bất cứ cái gì mắc phải chứng biến đổi gien đều chỉ có thể chờ chết.