“Tôi có tiền.
Chỉ cần anh không đăng lên mạng, anh đòi bao nhiêu tôi cũng cho”.
Ngô Thiên Hữu thật sự biết sợ.
Dương Thanh cười hỏi: “Cát xê của anh trong bộ phim kia là bao nhiêu?”
“Tám triệu!”
Ngô Thiên Hữu vội vàng đáp.
“Được, tôi cũng không làm khó anh, lấy tám triệu thôi”.
Dương Thanh ném một thẻ ngân hàng ra: “Lập tức chuyển tiền tới tài khoản này trong vòng năm phút.
Nếu không cứ đợi ngày mai lên báo đi!”
Ngô Thiên Hữu run rẩy, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Đối với anh ta, tám triệu không phải số tiền nhỏ.
Anh ta chỉ là diễn viên hơi nổi một chút, có cát xê tám triệu đã rất cao rồi.
Nhưng nếu không đưa tiền, chắc chắn Dương Thanh sẽ đăng video và ghi âm lên mạng, sự nghiệp của anh ta cũng sẽ bị hủy.
Sau này đừng nói là tám triệu, tám mươi nghìn cũng không ai thèm mời anh ta quay phim.
Nghĩ vậy, Ngô Thiên Hữu không do dự nữa, vội vàng mở điện thoại chuyển tiền.
Chưa đầy hai phút sau, Dương Thanh đã nhận được tin nhắn chuyển khoản.
“Tôi đã gửi tiền theo như anh bảo.
Bây giờ anh đã có thể xóa video và ghi âm được chưa?”
Ngô Thiên Hữu dè dặt hỏi.
Có bài học vừa rồi, anh ta không còn dám phách lối nữa, thái độ rất khúm núm.
Dương Thanh cười híp mắt nói: “Với đạo đức rác rưởi của anh, tôi chỉ có thể tạm thời giữ lại video và ghi âm làm kỉ niệm”.
“Anh yên tâm, chỉ cần anh không quấy rối bạn gái rôi nữa.
Chúng sẽ chỉ là đồ kỉ niệm mà thôi”.
Mặc dù Ngô Thiên Hữu chưa yên tâm nhưng không làm gì được Dương Thanh nên chỉ có thể tạm thời thỏa hiệp.
“Được, hi vọng anh Thanh có thể giữ lời hứa!”
Anh ta cắn răng nói.
“Mau cút đi! Đừng quấy rầy bạn gái tôi nghỉ ngơi”, Dương Thanh phất tay nói.
Ngô Thiên Hữu vội vàng dẫn vệ sĩ rời đi.
Hạ Hà áy náy nói: “Xin lỗi anh, tôi lại liên lụy anh rồi.
Cảm ơn anh lại giúp tôi thêm lần nữa”.
Dương Thanh vội vàng xua tay: “Đừng nói vậy, tôi cảm ơn cô còn không kịp, cô đúng là thần tài của tôi”.
Vệ sĩ đã chuẩn bị trước, vội vàng mở trang web trên điện thoại giới thiệu chiếc Phaeton đặt làm riêng: “Cậu chủ xem đi, xe của cậu ta chính là chiếc này”.
“Giá khởi điểm 12 triệu 900 nghìn.
Đây còn là phiên bản cấp thấp nhất”.
“Không phải cứ có tiền là mua được loại xe này đâu.
Chỉ những nhân vật có máu mặt được Volkswagen chủ động mời mới có tư cách mua”.
Trong mắt Ngô Thiên Hữu bừng bừng lửa giận, nghiến răng nói: “Anh ta có thân phận đặc biệt thì đã sao? Chị họ tôi là người nhà họ Tôn của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cơ mà”.
“Ở Yến Đô này, ai dám chống đối nhà họ Tôn đều phải chết!”
– —————————.