Cô ta nhìn về phía Hứa Minh Tâm.
Bọn họ cùng nhau đi tới đây, nói là muốn lên núi để thắp hương cho họ hàng.
Nhưng cô ta đã đi tìm hiểu rất nhiều rồi mà vẫn không thể tìm thấy bất kì người nào có quan hệ họ hàng với nhà họ Hứa, thậm chí đến nhà họ Ngôn, cô ta cũng tìm hiểu cả rồi.
Thắp hương cho họ hàng cái quái gì chứ, căn bản là muốn tìm cơ hội dụ dỗ Cố Gia Huy mà thôi.
Một cơ hội tốt để lên đời đặt ngay trước mắt như vậy, cô ta không thể dễ dàng từ bỏ được.
Cái cô Hứa Minh Tâm này đã là thiên kim tiểu thư tiếng tăm lừng lẫy ở Đà Nẵng rồi, vậy mà vẫn muốn đi dụ dỗ đàn ông, thật là tham lam không có điểm dừng.
Cô ta tự cho rằng mình cũng xinh đẹp không kém Hứa Minh Tâm, hơn nữa còn lẳng lơ, có phong tình hơn cô, chẳng nói đến những cái khác, chỉ dựa vào bộ ngực này cũng không biết ai thua kém ai đâu.
Làm gì có người đàn ông nào yêu thích phụ nữ nhạt nhẽo, không có tư vị gì chứ?
Ngô Ưu nghĩ đến điều này, trong lòng không khỏi có cảm giác tự tin tràn trề.
Cô ta đã ứng phó với rất nhiều đàn ông, biết rằng đàn ông đều là những động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới cho nên sẽ không có bất kỳ sức kiềm chế nào đối với thân thể của người phụ nữ.
Cô ta chỉ cần tìm cơ hội ở riêng một chỗ với Cố Gia Huy là mọi việc đều ổn thỏa cả rồi.
“Không sao đâu, mọi người cùng nhau đi dạo xung quanh, cô Hứa đi cùng chúng tôi đi. Đây là lần đầu tiên cô Hứa đến đây thắp hương đúng không? Còn có thể tìm được phần mộ của người thân không? Tôi rất quen thuộc với những ngọn núi ở đây, cô có cần tôi đưa đi không?”
“Không cần đâu, tôi có thể tự đi được.”
Hứa Minh Tâm khéo léo từ chối. Tất nhiên cô nhận ra Ngô Ưu đang muốn dụ dỗ Cố Gia Huy nhưng cô còn lâu mới thèm lo lắng, nếu như có thể dụ dỗ được anh thì coi như cô ta cũng có chút năng lực đó.
Thím Ngô ngồi bên cạnh cười nói.