“Tạm thời không thể chét được, qua hai ngày nữa có lẽ là không sao, nhưng mà hai ngày này chắc sẽ rất khó chịu.”
Bác sĩ nói.
Cô gái vừa nghe thây vô cùng tức giận, bước tới vài bước, dùng chân hung hăng đá vào nam thanh niên kia.
Nam thanh niên yếu ớt hét lên một tiếng.
“Vẫn còn chưa chết à?” Cô gái mắng chửi.
“Cô chủ, xin…xin lỗi, thuộc hạ đã không hoàn thành nhiệm vụ của cô, xin cô … tha thứ…” Thanh niên yếu ớt nói.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Không phải điều tra ra Lâm Dương đó chỉ là một con rẻ vô dụng sao? Anh đến cả một phề vật cũng không đối phó được? Tôi nuôi một cái thùng cơm như anh tác dụng gì chứ?”
“Không phải … cô chủ, thực sự là xuất hiện một sự có.
Bên cạnh con rễ đó có cao nhân giúp đỡ… tôi… tôi mới ….”
thanh niên nói một cách yêu ớt.
“Cao nhân? Cao nhân cái gì chứ! Nói cho cùng thì vẫn là anh bắt tài!”
Thiếu nữ dùng một chân đá qua khiến cho thanh niên trực.
tiếp lăn lộn trên mặt đất, vét thương trên người căng ra, anh ta đau đớn lập tức hét lên.
“Khiêng cái tên vô dụng này xuống đi, cứu được thì cứu, không cứu được thì tuỳ tiện tìm một hố mà chôn!” Cô gái nổi giận đùng đùng nói, sau đó xoay người đi về phía tòa nhà.
Các nhân viên y tế vội vàng khiêng nam thanh niên đi.
Nhưng khi cô gái còn chưa bước vào tòa nhà thì vệ sĩ trước đó lại chạy lại.
“Lại sao nữa?” Cô gái đang vô cùng tức giận, giọng điệu nói chuyện cũng cực kỳ không tốt.
“Thưa cô, Lâm Dương đến rồi.”
“Lâm Dương? Cái phế vật đó lại dám tới chỗ tôi sao? Anh ta muốn chết ư?” Cô gái kinh ngạc nói.
“Thưa cô, phải làm sao bây giờ?”
“Anh ta đến mấy người?”
“Chỉ một người.”
“Một người sao? Vậy anh sợ cái rắm gì? Lập tức đưa anh ta đến đây cho tôi!” Cô gái bực bội, đi thẳng vào trong tòa nhà.
Ngay sau đó, Lâm Dương được vệ sĩ kia đưa đến phòng làm việc của cô gái.