Lục Giới Thần Sơn kiếm.
Sơn Nữ có thể phá tất cả pháp thuật.
Không biết, những chuyện trước đó mình đã trải qua, Sơn Nữ có nhìn thấy hay không.
Thế nhưng lúc này cũng không phải là lúc, chỉ có thể chờ khi một mình thì mới có thể hỏi thăm Sơn Nữ.
Mặc dù Cố Thanh Sơn rất ngạc nhiên thế nhưng sắc mặt hắn vẫn bình thường, chỉ để sắc mặt hơi thay đổi ra vẻ kinh ngạc mà thôi.
Vẻ mặt và cảm xúc như thế phù hợp với cảm xúc mà hắn nên có.
“Được rồi, tất cả mọi người đã ký hiệp nghị giữ bí mật bằng linh hồn rồi, hồ sơ cá nhân của Cố Thanh Sơn thăng cấp trở thành hồ sơ bí mật, người bình thường không cho phép xem.” Nhân viên công tác nói.
Gã lấy ra ba tấm thẻ, đưa hai tấm cho Cố Thanh Sơn và Ninh Nguyệt Thiền, một tấm thẻ khác bị gã bắn vào trong hư không, biến mất không thấy gì nữa.
“Ba người mới đều đã nhận được thẻ bài của người mới, tư cách của người mới trong chức nghiệp Tu hành giả đã chọn xong, sự kiện lần này đã kết thúc.”
Nhân viên công tác nói chuyện với đám người Tạ Đạo Linh.
Gã lại bái một bái với mấy người Trần Vương: “Nếu mấy ngài không có chuyện gì khác thì tôi sẽ cáo lui.”
“A, vất vả cho anh rồi, chuyện này làm rất hoàn mỹ.” Trần Vương cười nói.
“Thế nhưng cách dùng cái thẻ bài này như thế nào vậy?” Ninh Nguyệt Thiền hỏi một câu khá hoang mang.
“Cô nói tên mình ra, nó sẽ mang cô xuyên qua ngàn vạn thế giới, tới trạm đầu tiên của lính gác ở khu Tranh Bá.” Nhân viên công tác trả lời.
“Chỉ bằng tấm thẻ bài này sao?” Ninh Nguyệt Thiền không tin mà hỏi lại.
“Đúng vậy, Trạm đầu của lính gác là một thế giới Siêu Duy, thuộc về Hội Liên hiệp chín trăm triệu tầng thế giới, nó kết nối với những thẻ bài này.”
“Trong vòng một giờ, cô phải tới đó báo cáo.” Nhân viên công tác nói.
Vân Cơ nhìn Ninh Nguyệt Thiền rồi hô: “A… cô gái nhỏ, tôi và cô cũng coi như là có duyên, cho nên nhắc nhở cô một câu.”
“Tiền bối xin cứ nói.” Ninh Nguyệt Thiền trả lời rất cung kính.
“Đừng xem thường thẻ bài, càng không thể xem thường Tạp bài sư, nếu không cô sẽ phải suy nghĩ rất nhiều, hối hận bởi vì lúc trước đã khinh thường.” Vân Cơ nói.
Trần Vương cũng không biết là nhớ tới cái gì, bổ sung: “Với lại cô cũng cách xa Tạp bài sư xa chút, bình thường bọn họ rất tự luyến và điên cuồng.”
“Khi xử lý một chuyện nào đó, bọn họ luôn dùng góc độ của mình mà hành động, không bao giờ nghĩ cho người khác cả.” Cánh tay máy cũng bổ sung một câu.
“Khi bọn họ làm xong mọi chuyện, bọn họ vẫn còn cảm thấy rằng họ đã nghĩ cho cô tới mức hoàn mỹ rồi nữa, thế nhưng hãy tin tưởng tôi, cô sẽ không thích những chuyện mà họ đã làm đâu.” Gấu tiếp lời.
Sau khi bốn bá chủ nói xong, nhìn nhau với vẻ buồn rầu.
“…” Ninh Nguyệt Thiền.
“Tôi… đã nhớ kỹ.” Nàng chắp tay, nói.
Cả bốn vị bá chủ cùng nhau dặn dò, rõ ràng là đã chịu thua thiệt gì đó rồi.
Ngay cả cường giả cấp bậc bá chủ đều chịu thiệt thòi nên Ninh Nguyệt Thiền rất nghiêm túc mà ghi nhớ những điều này.
Tạp bài sư.
Mình phải cẩn thận với những tạp bài sư.
Cố Thanh Sơn nhìn sư phụ, lại nhìn mấy bá chủ rồi nói: “Như vậy, chúng tôi đi liền đây.”
Tạ Đạo Linh dặn dò: “Ừ, con đi cũng chú ý chút, nếu thực sự nguy hiểm thì hãy trốn đi, nhớ kỹ, tại khu Tranh Bá, chỉ cần có thể sống tiếp thì kể cả chạy trốn cũng không cần xấu hổ.”
“Sư phụ cậu nói rất đúng. Mặc dù cậu là Người Trở Lại, thế nhưng cậu còn chưa thức tỉnh trí nhớ của mình, cho nên càng phải cẩn thận, nếu như chết mất thì mọi thứ đều xong hết rồi.” Trần Vương vỗ vỗ bả vai của hắn mà nói.
Mấy bá chủ khác cũng gật đầu.
Vân Cơ nói: “Nếu thực sự không được thì hãy dùng Tơ hư không do Mèo Con cho, chạy trốn trở về câu lạc bộ Thiết Quyền Chính Nghĩa.”
“Câu lạc bộ Thiết Quyền chúng ta không thể nào có đào binh.” Cố Thanh Sơn ưỡn ngực mà nói.
“Kể cả trong tình hình chắc chắn phải chết, cậu cũng không định trốn sao?” Vân Cơ hỏi lại.
Cố Thanh Sơn nói một cách nghiêm túc: “Đương nhiên là không… trừ khi câu lạc bộ có chuyện gấp cần phải xử lý, tôi mới có thể trở về.”
Trần Vương khen ngợi: “Không nói tới thực lực, trình độ vô sỉ của cậu đã ngang bằng với Barry rồi đó.”
Cố Thanh Sơn cười cười, lại nhìn về phía Ninh Nguyệt Thiền.
Ninh Nguyệt Thiền gật gật đầu.
Hai người giơ thẻ bài trong tay lên.
“Ninh Nguyệt Thiền.” Ninh Nguyệt Thiền nói nhỏ.
“Cố Thanh Sơn.” Cố Thanh Sơn nói nhỏ.
Thẻ bài biến thành một luồng sáng, bao phủ hai người vào trong, sau đó biến mất khỏi Khoa quản lý chức nghiệp.