Hiệt Lợi cười lạnh lùng nói: ‘”Hắn đối với ta một mực kính trọng đã làu. lại vẫn ngoan độc như vậy, đối với ta theo đuồi không bỏ. nếu là kính trọng không làu, chi sợ muốn chém đầu của ta rồi” Mặc dù nói như vậy, nhưng thắv được Trương Lượng nói năng dể nghe, còn dâng lễ vật trân quy. căm hận đối với Tiêu Bố Y không giảm, nhưng sát tâm đối với Trương Lượng lại phai nhạt rắt nhiều.
Trương Lượng nói: “Hai quán giao binh, không phải ngươi chết, chính là ta vong, rất nhiều chuyện cũng không thể làm gì được. Khả Hãn là đứng đẩu thảo nguyên. cũng là dũng sĩ thảo nguyên, đương nhiên rò ràng đạo lý này”.
Hiệt Lợi lạnh lùng cắt ngangnói: “Tiêu Bổ Y tại sao muốn nghị hòa?”
Trương Lượng hai tay dâng hộp tràn châu, thấy Hiệt Lợi không ngừng vuốt ve tràn châu, hiểu rẳng người này cùng không phải là tham tài binh thường, trong lòng cười lạnh, mặt ngoài càng cung kính nói: “Thật ra nếu bàn về trước đây, Khả Hãn cùng Tãv Lương vương xưa nay là nước sòng không phạm nước giềng, nghĩ tới Tày Lương vương thân ờ Đòng Đô, Khả Hãn thân ỡ thảo nguyên Nha trướng, lẫn nhau tuy ít qua lại. nhưng thật chưa bao giờ động qua binh đao. Nhưng Lý Uyẻn lào nhàn quỷ kế đa đoan, vì tư dục mà gâv xích mích Khả Hãn cùng Tây Lương vương tranh đấu lẫn nhau, lúc này mới khién cho Sơn Tâv đại loạn, dân chúng lầm than”.
Hiệt Lợi nói: “Ngươi nói không sai. Lý Uyên lào nhân này, hại ta không ít”.
Cốt Sờ LỘC thấy Khả Hãn bị Trương Lượng nói vài lời đả động, thẩm nghĩ tiểu tử này đi sứ quả nhiên có chút mòn đạo. sợ Khả Hãn bị hắn thuyết phục, buông lỏng cảnh giác, vội quát: “”Dừng nói những lòi vô dụng này, rốt cuộc tại sao nghị hòa. ngươi hãy nói rò chi tiết”.
Trương Lượng từ trong lòng lấy ra ý chi của Tiêu Bố Y, hai tay dâng lên. “Còn đãv là ý chi của Tây Lương vương, kính xin Khả Hãn xem qua”.
Hiệt Lợi lệnh người nhận lấy, đến hiện tại hắn cũng không phải là không có phòng bị, hiểu rẳng Trung Nguyên có một điển cổ rất nổi tiếng, gọi là Kinh Kha thích Tần. hắn không thể không phòng bị Trương Lượng trong lòng có quỷ, đổi với hắn áp dụng ám toán. Trước khi Trương Lượng tiến đại đường, sớm đã bị binh sĩ soát người, ý chi của Tiêu Bố Y sau khi đưa tới. cũng trước hết để cho cốt Sỡ Lộc mờ ra nhìn xem, sau khi thấy không có việc gì Hiệt Lợi lúc này mới tiếp nhận xem xét
Ý tứ của Tiêu Bố Y cũng đơn giản sáng tỏ, nói cái gì hai nước giao binh, hao người tốn của. bồn vương cổ ý nghị hòa. phái sứ giả tiến đến. mong rằng Khả Hãn hiểu rõ đại nghĩa, không cằn động binh thương nữa.
Hiệt Lợi đọc xong, rất là bất màn, “Tiêu Bố Y chi là hời hợt lời tuyên bố. ta xem không ra bất kỳ thành ý nào ỡ trong đó cả!”
Trương Lượng cười nói: ‘”Không phải Tây Lương vương không có bất kỳ thành ý gì, mà là trước mắt Tây Lương vương cùng Khả Hãn mâu thuẫn rất sâu. Tâv Lương vương muốn hòa giải, nhưng lại sợ Khả Hãn không đồng ý, này đâv trước phái tại hạ tiến đến hòi thăm, nếu như có khả năng, thì sẽ tiếp tục đàm phán. Nếu Khả Hãn vừa thấy mặt đã đem tại hạ ra làm thịt, chắc hắn cũng không cằn phải nói gì nữa”.
Hiệt Lợi mắt sáng như đuốc, nhìn chẳm chẳm vào Trương Lượng nói: “Ta cũng thật muốn đem ngươi làm thịt”.
Trương Lượng không có vẻ gì là sợ hài. trầm giọng nói: “Khả Hãn muốn giết ta đương nhiên là chi là chuyện nhắc tay, nhưng mà làm thịt ta. khiến cho dàn chúng thiên hạ chịu khổ. quá nửa không phải Khả Hãn mong muốn”.
Thật ra dán chúng có chịu khồ hay không cũng không liên quan cái rắm gì tới Hiệt Lợi, nhưng Trương Lượng nói như vậy, ngược lại khiến cho Hiệt Lợi do dự. Dù sao Hiệt Lợi cũng chi vì lợi. người Trung Nguyên rốt cuộc ai cằm quyển, chi cằn hắn có thể có chồ tốt là được. Trước mắt đại bại. xem thủ hạ vô tám tái chiến, nếu có một cái hòa đàm để lấy lại thể diện, thi cũng là chuyện tốt.
“Ngươi nói nhiều như vậy, chúng ta còn chưa biết các ngươi rốt cuộc đưa ra điều kiện gi” Cốt Sở Lộc ở một bên nói.
Trương Lượng mấv lần muốn nói lại thôi, đã làm cho đổi phương quan tâm đến. hiểu rằng tạm thời đã bảo toàn tính mạng, lại nói: “Tại hạ cả gan, đem ý tứ của Tây Lương vương truyền đến. Tâv Lương vương lén nói với ta. nếu như Khả Hãn đáp ứng không hưng binh nữa. thì có thể suy xét đem Định Tương. Mã Ắp chia cho Đột Quyết. về phẩn Nhạn Môn, lại phái bận tâm thể diện đối với dân chúng Trung Nguyên. không thể cấp cho… nhưng Khả Hãn chắc hẳn cùng biết, Tây Lương vương người… Ài!”
Trương Lượng ấp a ắp úng, hàm nghĩa ngàn vạn. Hiệt Lợi nghĩ quá nửa là Tiêu Bổ Y vì mặt mũi. đối với điểu kiện cốt Sỡ Lộc đưa ra lúc trước cũng không cò kè mặc cả.
“Chi những cái này sao?” cốt Sỡ Lộc nói:
“Nhạn Môn. Mà Ắp, Định Tương ba quặn, thật ra đều ỡ trong lòng bàn tay Khả Hãn, cái Nhạn Môn này cũng xem là cho sao?” Thật ra Đột Quyết xuôi nam, Mã Ắp. Nhạn Mòn hai nơi cùng bị đại nạn. đã như cái thùng rỗng, dàn chúng rất thua thớt, người Đột Quyểt không cần cũng được, cốt Sờ Lộc cũng chi là trả giá mà thôi.
Trương Lượng cười nói: “Khả Hãn tổn thất. Tâv Lương vương chuẩn bị dùng chút ít vàng bạc. vải vóc hoặc là phương diện giao dịch để đền bù. cụ thể số lượng bao nhiêu, đương nhiên sẽ do Khả Hãn cùng Tây Lương vương đàm phán”.
“Ta sao có thể tin ngươi nói là thật?” Hiệt Lợi đã động tàm.
Trương Lượng nói: “Ta là thịt cá, Khả Hãn là dao thớt, đã như vậy. ta nếu không có được sự đồng ý của Tây Lương vương, sao lại dám lừa gạt Khả Hãn? Chẳng lẽ trên đời này, quả thực có chuyện gì so với tính mạng của minh còn quan trọng hơn sao?”
Cốt Sỡ Lộc nghi ngỡ nói: “Nguỡi TrungNguyên các ngưỡi xua nay quỷ kế đa đoan..
“Vì biểu hiện thành ý, Khả Hãn có thể đem tại hạ lưu lại. lại mời một người đi sứ gặp Tãv Lương vương, để biết ta nói là thật hay là giả” Trương Lượng đề nghị nói.
Hiệt Lợi do dự không quyềt, nhìn về phía cốt Sỡ Lộc. cổt Sỡ Lộc lằn này cũng không muốn đi, thẳm nghĩ được hai lẩn không có nghĩa là được ba bốn, minh khi có lợi thế. mới hai lần đi sứ. loại tình hình trước mắt này. giữ lại Trương Lượng, nếu như Tiêu Bố Y cũng giữ lại mình, đãv chính là được không bù mất.