“Anh ơi, anh tha thứ cho chúng em đi!”
Một cậu bé cũng bước tới trước, giọng non nớt bật khóc nói.
Đứa trẻ chắc chắn không biết chuyện gì, rất rõ ràng, cậu bé là bị bố mẹ mình yêu cầu làm như vậy.
Lâm Dương yên lặng nhìn những người này, không nói lời nào.
“Lâm thần y, nếu như anh đồng ý tha thứ cho Tư Mã thế gia chúng tôi, tôi có thể giao cho anh tuỳ ý xử lý!”
Lúc này, từ ngoài cửa một giọng nói lãnh đạm truyền đến.
Lâm Dương hơi nghiêng đầu, lại nhìn thấy Tư Mã Sóc Phương ngồi trên xe lăn tiền vào phòng tiếp khách.
“Tư Mã Sóc Phương?”
“Lâm thần y… Tất cả chuyện này đều là lỗi của tôi, đều do.
tôi gây ra. Tôi xin lỗi anh, tôi cũng không yêu cầu bất cứ điều gì khác, chỉ hy vọng anh có thể cho Tư Mã thế gia chúng tôi một con đường sống, chỉ cần anh gật đầu, cái mạng của Tư Mã Sóc Phương tôi nguyện ý giao cho anh! “
Tư Mã Sóc Phương dùng tay di chuyển xe lăn, đẩy tới trước mặt Lâm Dương, sau đó đột nhiên nghiêng người tới trước, ngã ra khỏi xe lăn rồi năng nề quỳ gối trước mặt Lâm Dương.
Người của Tư Mã thế gia lần lượt mở miệng, vốn là muốn lên tiếng, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại.
Những đứa trẻ đó khóc càng dữ dội hơn.
Trong phòng tiếp khách toàn là tiếng bi ai.
Các thành viên của Tư Mã thế gia đều biết rằng nếu như họ tiếp tục chiến đầu, bọn họ không thể nào ở lại Yến Kinh được nữa.
Và một khi Tư Mã thế gia rời khỏi Yến Kinh thì bọn họ sẽ trở về con số không, không còn cái gì cả.
Đây là điều không thể nào chấp nhận được đối với người của Tư Mã Thế Gia.
Lâm Dương thở dài một hơi, lắc đầu, thờ ơ nói: “Đứng lên hết đi.”
“Lâm thần y, anh có bằng lòng… tha thứ cho chúng tôi không?” Tư Mã Sóc Phương cần thận hỏi.
“Anh đã làm đến nước này, cũng đã đủ rồi, chẳng lẽ tôi còn phải giết hết các người sao?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cảm ơn Lâm thần y, cảm ơn Lâm Thần YI”
Người của Tư Mã thế gia vui mừng khôn xiết, liên tục hò reo.
Tư Mã Sóc Phương cũng rơm rớm nước mắt, kích động không nói nên lời.