Mọi người khiếp sợ không nói thành lời, vô thượng đại kiếm thuật phối hợp uy thế đại trận tông môn trực tiếp đâm thủng công kích của Tông An và thuận thế đâm thẳng vào lồng ngực của hắn.
PHỐC!
Máu tươi bắn tung tóe, kiếm khí bắn ra khắp bốn phía, Tông An không kịp nói cái gì đã đoạn tuyệt hô hấp biến thành thi thể.
– Rốt cuộc ngươi là ai?
Nhìn thấy Lạc Vũ Thiên, Tông An đều biến thành thi thể, Hồ Giai cảm thấy sợ hãi.
Trong ba người thực lực Lạc Vũ Thiên còn cao hơn hắn, thực lực Tông An thấp hơn hắn, hai người này đều chết, hắn làm sao có thể ngăn cản nổi?
– Ta tên là Nhiếp Vân, ngươi nên biết chứ?
Nhiếp Vân chậm rãi nói ra.
– Nhiếp Vân?
Hồ Giai biến sắc, rốt cuôc hắn cũng hiểu xảy ra chuyện gì, đột nhiên cắn răng một cái, bàn chân hắn đạp mạnh vào mặt đất, lúc này khí lãng sinh ra liên tiếp và hắn bay đi như đạn pháo, hắn muốn chạy ra khỏi đại điện.
– Ha ha!
Nhìn hắn bỏ chạy nhanh như vậy, Nhiếp Vân cũng không công kích, cũng không ngăn cản, thấy hắn sắp rời khỏi đại điện, đột nhiên hắn không làm động tác gì khác, hắn lên tiếng nói một câu.
– Định!
Răng rắc…
Trận pháp chung quanh đại điện lập tức phong tỏa không gian, hắn giống như con ruồi mắc vào lưới nhện dừng ở giữa không trung.
– Chết!
Nhìn thấy hắn bị định trụ, Nhiếp Vân hừ nhẹ nói một chữ.
Tê tê tê…
Trận pháp xoắn nát, đường đường cường giả Nạp Hư Cảnh không chịu đựng nổi một giây đồng hồ đã biến thành một đống thịt nát và rơi vãi khắp không trung.
Không tới mười giây đã giết chết ba vị trưởng lão, dễ dàng như cắt rau thái dưa, tất cả Thái Thượng trưởng lão trong đại điện xanh mặt, thân thể bọn họ run rẩy.
– Mạc Tường, ngươi tới, không nên mưu toan đào tẩu, ngươi căn bản không có khả năng đào thoát khỏi tay ta đâu.
Thấy cả đại điện lặng ngắt như tờ, Nhiếp Vân biết rõ uy thế đã xác lập cho nên quay lại chỗ ngồi, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tường.
– Vâng… Tông chủ!
Tuy Mạc Tường không muốn thừa nhận thiếu niên trước mắt là tông chủ nhưng nghĩ tới cảnh tượng thê thảm vừa rồi liền cúi đầu xuống.
– Nói rõ chuyện ngươi biết, nói ra một năm một mười đi, về Vân Huyên.
– Nói những chuyện nàng bảo ngươi làm mà không muốn ai biết.
Nhiếp Vân nói.
– Vâng, bởi vì Trương Thương trưởng lão phản bác mệnh lệnh của Vân Huyên tông chủ cho nên tông chủ ra lệnh cho ta tự tay đánh chết hắn, thi thể ném ở Thiên Phàm cốc… Còn có Tử Lãnh trưởng lão, cũng là ta giết… Điền Hiểu trưởng lão là Lạc Vũ Thiên và Nghê Hư cùng nhau động thủ, cũng bởi vì lúc trước bọn họ ủng hộ Trần Văn Húc lên làm tông chủ…
Mạc Tường biết rõ thiếu niên trước mắt muốn hắn tự nói ra, do dự một chút cũng nói rõ tất cả những tin tức mà mình biết.
– Cái gì? Không phải Trương Thương trưởng lão bị yêu nhân giết chết sao? Tại sao lại…
– Nghe nói Điền Hiểu trưởng lão bị yêu thú đánh lén mà chết, tông chủ tự mình phát thông cáo, tại sao có thể như vậy?
– Tử Lãnh trưởng lão một lòng vì tông môn, hết sức chân thành trung tâm, không nghĩ tới vì chuyện đơn giản như thế mà bị độc thủ…
Nghe được Mạc Tường nói ra từng cái tên người chết, tất cả mọi người chấn động, sắc mặt biến thành hết sức khó coi.
Những người này lúc trước đều là trưởng lão tông môn, mỗi người đều vô cùng trung thành tận tâm với tông môn, vốn cho rằng bị yêu thú, yêu nhân đánh chết, không nghĩ tới toàn bộ đều chêt vì Vân Huyên bày trừ đối lập.!
– Chắc hẳn vừa rồi Mạc Tường nói mọi người nghe được cả rồi, Nhiếp Vân ta sẽ không tùy ý chém giết người vô tội, cũng sẽ không buông tha những kẻ xấu trợ Trụ vi ngược, hôm nay liền giết mấy kẻ này, chuyện quá khứ không truy cứu nữa,
từ hôm nay trở đi, một khi ta phát hiện có người dám làm việc sau lưng ta, kết cục của bọn họ sẽ giống như mấy tên này.
Nhiếp Vân chắp tay sau lưng, lời nói không lớn nhưng không khác gì cơn gió lạnh thổi qua nội tâm mọi người, nội tâm bọn họ lạnh lẽo.
– Đương nhiên, ta cũng không thích cứ giết chóc, chắc hẳn mọi người nhìn thấy, ta có được Kiếm Thần Chi Kiếm, Kiếm Thần chi tâm tán thành, lại kiếm đạo sư có kiếm đạo đan điền tiến hóa đến hình thái thứ ba!