Anh ta lại tiến lên.
Xoạt!
Mỗi một bước đi thì trên người của anh ta lại truyền đến một cảm giác đau đớn như kim châm, như thể anh ta đang giẫm phải một sợi dây điện.
Sau mỗi lần châm chích, cảm giác ngứa ngáy trên cơ thể liền trở nên dữ dội hơn.
“Ai, rốt cuộc là ai! Đừng có giấu đầu hở đuôi, nhanh cút ra ngoài đánh nhau với tôi một trận!”
Người đàn ông gào thét nói.
Nhưng xung quanh vẫn không có người.
Người đàn ông tiếp tục xông tới đánh.
Sau hơn mười lần như vậy, anh ta lại không thể nhịn tiếp được nữa, dừng tay lại, điên cuồng gãi khắp người, hơn nữa sức gãi càng ngày càng lớn, đến nỗi gãi ra cả những vết máu hung hãng vẫn không dừng lại.
“Cái này …” Mã Hải há to miệng, sững sờ nhìn người đàn ông.
“Anh làm sao vậy? Không phải nói muốn chặt đứt đôi tay của chúng tôi sao? Sao anh còn chưa ra tay?” Lâm Dương yên lặng nhìn người đàn ông kia rồi nói.
“Anh …aaaaall!”
Người đàn ông gào thét một tiếng, chịu đựng cơn ngứa rồi lại lao tới một lần nữa.
Tuy nhiên, kết cục vẫn như vậy.
Xoạt!
Lại một tiếng xoẹt khác vang lên.
Người đàn ông hét lên thảm thiết rồi trực tiếp ngã lăn xuống đắt, cào cấu và lăn lộn điên cuồng.
Không lâu sau, cả người bị gãi đến mau me bê bết, dáng vẻ cực kỳ thê thảm.
Đôi chân của Mã Hải trở nên mềm nhũn ra vì sợ hãi.
*Nếu chỉ như vậy thôi, muốn động đến tôi e rằng chưa đủ.”
Lâm Dương lắc đầu.
“Xem ra anh có người bảo vệ … anh … anh chờ đó cho tôi!”
Người đàn ông run rẫy hét lên, vẻ mặt dữ tợn, sau đó đột nhiên đứng dậy, quay người bỏ chạy.
Chẳng máy chốc, người đã biến mắt không còn tăm hơi.