Quả là không biết điều, nếu Lâm Mặc Phong đã cố ý tiếp cận cô, làm trái lời hứa với anh thì anh sẽ không ngại khiến Lâm Mặc Phong trả giá.
– Đừng sợ, anh sẽ cho người điều tra và giải quyết chuyện này.
Thẩm Quân Đình an ủi cô, vỗ vai cô, ôm cô cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
…—————-…
Hiện ra trước mắt Cố Tuyên Nghi là ngôi biệt thự được thiết kế trên một diện tích rất rộng, chọn gam màu trắng nhẹ nhàng, thanh thoát làm nổi bật các chi tiết trang trí đặc trưng của phong cách Pháp cổ điển.
– Thật đẹp.
Cố Tuyên Nghi không nhịn được mà thốt lên lời khen ngợi. Quả thật ở đây rất đẹp, một nơi xô bồ, nhộn nhịp như New York mà lại có được một căn biệt thự như vậy thật sự rất hiếm. Căn biệt thự như tách ra khỏi sự ồn ào náo nhiệt của thành thị, khoác lên mình vẻ bình yên lạ thường.
– Vào thôi em.
Thẩm Quân Đình đi tới, nhìn cô gái nhỏ mải mê nhìn ngắm căn nhà mà bật cười, ngôi nhà này tuy đẹp nhưng cô còn đẹp hơn thế. Đi tới nắm tay cô, dắt vào nhà.
Hôm nay anh đưa Cố Tuyên Nghi về nhà ba mẹ anh, ông bà thật sự mong cô rất nhiều.
– Em….
– Đừng lo, ba mẹ sẽ quý em thôi.
Nhìn thấu sự lo lắng, hồi hộp của cô Thẩm Quân Đình dịu dàng an ủi, nhìn bộ dáng giống như cô dâu nhỏ lần đầu về thăm nhà chồng hồi hộp, e ngại mà anh yêu không tả xiết chỉ muốn đem cô nhập làm một với mình, không muốn rời xa.
– Dạ.
Cố Tuyên Nghi hít một hơi thật sâu, gật đầu nắm tay anh cùng nhau đi vào.
– Ông xã, các con về rồi, về rồi.
Thẩm phu nhân từ sớm đã ngồi chờ hai người, vừa thấy bóng hai người ở cửa bà liền vui mừng gọi chồng mình ra.
– Ba, mẹ.
– Bác trai, bác gái.
Cố Tuyên Nghi và Thẩm Quân Đình cùng nhau lên tiếng chào hỏi, nhìn dáng vẻ e thẹn của Cố Tuyên Nghi, Thẩm phu nhân lại thấy vô cùng đáng yêu, cô gái dễ thương, đáng yêu xinh xắn như này đến bà còn mê thì hỏi làm sao con trai bà không yêu cho được.
– Vào nhà, vào nhà đi.
Thẩm phu nhân niềm nở chào đón, nắm tay Cố Tuyên Nghi dẫn vào nhà.
– Con gái, đừng ngại, chúng ta rồi cũng sẽ là người một nhà, không cần ngại.
👍👍👍⬅️⬅️⬅️