Ngược lại, Tần Di sau khi nói những lời này với Thẩm Thanh Đường, trong lòng có chút nhẹ nhõm, lúc này mới nói: “Bất kể ta muốn nhanh chóng thăng cấp lên Kim Đan vì điều gì thì việc thăng cấp cũng đâu phải chuyện xấu mà, đúng không?”
Nghe Tần Di nói vậy, Thẩm Thanh Đường trầm mặc một hồi, đột nhiên nói: “Vậy là chàng chỉ vì muốn nâng cao tu vi mới song tu với em sao?”
Tần Di sửng sốt một chút, sau đó bình tĩnh cười nói: “Em đoán xem.”
Thẩm Thanh Đường ngoảnh mặt đi: “Em không đoán.”
Tần Di ánh mắt khẽ động, lúc này ghé vào bên tai Thẩm Thanh Đường thấp giọng nói: “Không phải em thích đọc mấy cuốn thoại bản kia sao? Mấy ngày nay ta học rất tốt đó.”
Thẩm Thanh Đường toàn thân cứng đờ.
“Nếu em muốn, tối nay chúng ta hãy thử một vài kiểu mới nhé?”
Thẩm Thanh Đường: …
Thẩm Thanh Đường nhịn không được muốn đẩy Tần Di ra bỏ chạy.
Nhưng mà cậu vươn tay ra, không những không đẩy ra được, mà còn bị Tần Di nắm lấy cổ tay.
Ngay lập tức, một dải ruy băng vừa lạnh vừa đàn hồi được lấy ra, trong nháy mắt đã quấn quanh cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của Thẩm Thanh Đường.
Nhoáng cái đã bị trói chặt rồi…
“Em ngoan ngoãn thì ta sẽ không chơi nhiều đâu.” Tần Di thấp giọng nói.
Thẩm Thanh Đường: !
Sau nửa nén hương.
Đôi mi dài mảnh của Thẩm Thanh Đường run lên, hơi thở nóng rực, cậu âm thầm oán giận không thôi.
Nói mình ngoan ngoãn thì có gì khác biệt chứ?
Không phải Tần Di muốn làm gì thì vẫn cứ làm đó sao?
Cảm nhận được sự ai oán của Thẩm Thanh Đường, Tần Di đang hôn vành tai trắng nõn của Thẩm Thanh Đường đột nhiên ngẩng đầu lên, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mỏng đỏ mọng và mềm mại của Thẩm Thanh Đường.
“Em không vui sao?” Tần Di thấp giọng hỏi.
Thẩm Thanh Đường ngẩng đầu lên, nhìn đôi mắt đỏ thẫm vẫn chưa hết gợn sóng của Tần Di, đột nhiên cảm thấy có chút ủy khuất, sau đó yên lặng cụp mi xuống, không nhìn Tần Di nữa.
Tần Di im lặng một lúc, vòng tay qua người Thẩm Thanh Đường, hỏi: “Em không thích thế này sao?”
Thẩm Thanh Đường trong lòng thầm nghĩ, không phải cậu không thích, chỉ là…
Ngón tay mang theo vết chai mỏng nhẹ nhàng vén mớ tóc rối loạn quanh tai Thẩm Thanh Đường lên, Tần Di thản nhiên nói: “Em từng bảo ta phải thành thật, nhưng bây giờ em mới là người không thành thật.”
Thẩm Thanh Đường: …
Trái tim cậu run lên, rồi lại run lên.
Cuối cùng, Thẩm Thanh Đường yên lặng ngẩng mặt lên, trong đôi mắt ướt át có chút cảm xúc khó nói thành lời nhìn Tần Di, nhẹ giọng nói: “Em không thích Lan Đình chỉ vì muốn nâng cao tu vi mà song tu với em.”
Tần Di sững người, lặng lẽ nhìn Thẩm Thanh Đường.
Mà Thẩm Thanh Đường lúc này đối diện đôi mắt đỏ sẫm của Tần Di, nghiêm túc nói: “Em muốn chàng vì thích em mới muốn song tu với em.”
“Xem thoại bản cũng vậy.”
“Em không muốn chàng làm vậy chỉ để lấy lòng em, hoặc là vì có mục đích khác.”
“Chàng có hiểu không?”
Có một khoảng lặng dài.
Vốn dĩ Thẩm Thanh Đường nói những lời này là hy vọng Tần Di sẽ dỗ dành cậu, dịu dàng với cậu một chút.
Không ngờ Tần Di thế mà lại im lặng.
Thẩm Thanh Đường không vui nữa rồi.
Nhưng mà lúc này, Tần Di lại bất đắc dĩ thở dài: “Sao em lại khó dỗ như vậy chứ?”
Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, tức giận nói: “Chàng có dỗ em đâu.”
Lúc này, Tần Di có chút bất đắc dĩ nhìn Thẩm Thanh Đường, giống như đang nhìn một đứa trẻ nghịch ngợm không có cách nào dỗ cho ngoan: “Là ai nói muốn ta chủ động một chút?”
Môi Thẩm Thanh Đường mấp máy.
“Là ai suốt ngày lấy mấy cuốn thoại bản đó ra yêu cầu ta học chúng?”
Thẩm Thanh Đường: …
“Còn có, là ai nói song tu có thể làm sẹo của ta biến mất, còn có thể nâng cao tu vi, làm càng nhiều càng tốt?”
Thẩm Thanh Đường khẽ mở to mắt, không biết nên nói gì luôn.
Lúc này, cậu đột nhiên ý thức được một chuyện —— cậu cho rằng Tần Di đã hiểu ý mình.
Nhưng thật ra Tần Di chẳng hiểu cái gì hết.
Chỉ số cảm xúc của Tần Di căn bản không cùng cấp độ với cậu.
Thẩm Thanh Đường: …
Đột nhiên cậu cảm thấy hơi hụt hẫng.
Chợt, trán Thẩm Thanh Đường bị gõ nhẹ một cái.
Thẩm Thanh Đường cau mày ngẩng đầu lên, lại bắt gặp ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ của Tần Di.
“Đừng có suy nghĩ lung tung.”
“Nếu em không muốn song tu, đêm nay sẽ không làm nữa.”
Nói xong, Tần Di vươn tay, từ từ cởi bỏ sợi dây buộc trên cổ tay Thẩm Thanh Đường.
Tuy nhiên, ngay lúc dải lụa được tháo ra, Tần Di vừa định đứng dậy thì Thẩm Thanh Đường đã lao tới.
Đột nhiên, Tần Di bị đẩy ngã xuống giường.
Tần Di: ?
Sau đó, hắn bắt gặp đôi mắt đẹp có chút oán trách của Thẩm Thanh Đường.
Thẩm Thanh Đường lúc này nhéo bả vai Tần Di một cái: “Nói một câu chàng muốn song tu là vì thích em bộ khó đến thế sao?”
Cậu chỉ muốn được Tần Di dỗ dành mà thôi.
Tần Di bấy giờ mới im lặng sửng sốt một hồi, trong mắt đột nhiên chậm rãi tràn ra ý cười.
Sau đó hắn nhẹ giọng hỏi: “Nói xong thì có ưu đãi gì không?”
Thẩm Thanh Đường sáp đến gần hắn, cắn lên môi hắn một cái, rồi lẳng lặng nhìn Tần Di nói: “Nếu chàng nói, đêm nay em sẽ nghe lời chàng.”
“Đơn giản như vậy sao?” Tần Di cười nói.
Thẩm Thanh Đường cảm thấy Tần Di lại qua quít với mình, vừa định nổi giận, Tần Di lại đột nhiên ngồi dậy, vòng tay qua eo thon của cậu, ôm chặt cậu vào lòng.
Trong đôi mắt đỏ sẫm ấy lấp lánh ánh sáng dịu dàng và ấm áp.
“Ngốc thiệt, ta đương nhiên là vì thích em mới muốn song tu với em.”
“Em tốt như vậy, làm sao ta có thể không thích đây?”
Thẩm Thanh Đường sững sờ một lúc khi hơi thở ấm áp phả vào tai mình, cả người cậu tan chảy ra như ngâm trong đường nóng.
Sau đó Thẩm Thanh Đường không nhịn được nở một nụ cười, ngẩng đầu lên, nhào tới hôn lên môi Tần Di.
Lần này, cậu rất chủ động.
Đôi môi của Thẩm Thanh Đường mềm mại và ngọt ngào, Tần Di không tự chủ được ngã ngửa ra sau khi cậu hôn hắn như vậy.
Còn Thẩm Thanh Đường cũng cúi đầu, từ từ ngả vào trong lòng hắn.
Giống như một viên kẹo mềm, từ từ tan ra.
——oOo——