“Một cuốn sách vu thuật.” Du Hoặc chỉ vào chữ viết mờ mờ ở tiêu đề: “Thầy tế (*), máu bắn tung toé còn bị thiếu trang nữa.”
Trùng hợp thật, các trang bị thiếu, xét từ trang trước, thì nó đang nói về một số loại vu thuật để hồi sinh.
Cuốn sách nói rằng đây là một vu thuật rất độc ác, nó đòi hỏi phải trả một cái giá bằng máu và thịt cùng một lúc với việc hồi sinh, vô cùng bi thảm.
Nội dung ở trang trước tới chỗ này thì bị dừng lại, mười trang tiếp theo thì đều bị phá hủy, có dấu hiệu đã bị xé và cháy mất.
Điều này là rõ ràng rồi —
Từ lúc bọn họ tới đây, cũng chưa bao giờ thấy được tung tích của thầy tế. Chỉ sợ không phải đã chết, mà chính là ông ta cũng nằm trong số 26 người bệnh kia.
……. Có lẽ đây chính là người đã mất tích.
Người duy nhất phụ trách nơi này là ả tu sĩ, nhưng cả nhà thờ đều không có dấu vết cư trú của ả ta.
Một là ả sống ở thị trấn, hai là ả không phải là người bình thường.
Đột nhiên, một tiếng kêu rên đánh vỡ sự an tĩnh của căn nhà nhỏ.
Âm thanh mơ hồ nặng nề….
Tần Cứu nghiêng tai nghe một lát, lại chỉ tay xuống sàn nhà, nhỏ giọng nói: “Ở phía dưới.”
Âm thanh kia là từ một chỗ ngầm nào đó vang lên, nơi này chắc phải cất giấu một tầng hầm ngầm.
Bọn họ tìm thấy cửa sập dưới chiếc bàn sách, để không bị cản trở, họ cởi bộ âu phục, đặt nó cạnh giường — thứ duy nhất — không dính mạng nhện.
Áo sơ mi và giày ống vẫn không thích hợp để đi đánh nhau nhưng cũng không vì thế mà bị gò bó.
Bên dưới cửa sập là những bậc đá dài, tối tăm và ẩm thấp.
Có vài cái ngõ nhỏ ở phía cuối đường.
Một cơn gió không biết từ đâu ập đến khiến ngọn lửa trên bức tường đá cứ chập chờn.
Họ có thể lờ mờ nghe thấy những tiếng thì thầm khàn khàn của phụ nữ, đi qua những con ngõ nhỏ hẹp, tới rồi đi, cực kì ám ảnh.
Ngõ nhỏ chất hàng đống lớp xương.
Nghe nói rằng có những ngõ như vậy dưới một số toà lâu đài cổ ở Châu Âu, là nơi xếp chồng thi thể của những người chết vì Cái Chết Đen.
Du Hoặc cau mày, ra hiệu với Tần Cứu, đi theo giọng nói vào sâu bên trong.
Có một số căn phòng ẩn sâu, xung quanh là hàng rào sắt, có lẽ là ngục tối.
Căn phòng đầu tiên phủ đầy cỏ mốc, một vài con vật nằm la liệt trong đống cỏ khô. Cơ thể chúng cứ phập phồng. Đáng lẽ chúng còn sống, nhưng không bao lâu nữa sẽ chết ngay tức khắc.
Du Hoặc nhìn thoáng qua thăm dò, dùng khẩu hình miệng nói với Tần Cứu: “Hai con heo, bốn con sơn dương, một con rắn.”
Tần Cứu: “Nuôi thú cưng dưới lòng đất, phẩm vị độc đáo ghê.”
Du Hoặc: “…… Mùi hương lại càng độc đáo hơn.”
Hắn nhăn mặt nín thở.
Giọng của ả tu sĩ ở ngay phía trước, xuyên qua bức tường đá trong ngục tối.
Nàng đè cổ họng, khàn giọng nói: “Chỉ thiếu năm thứ, chỉ thiếu năm vật tế phẩm thôi, tại sao mày luôn tìm cách để trốn thoát hả?”
Giọng nói còn lại chỉ còn rên rỉ và run rẩy.
“Mày nhìn xem, những người bệnh khác đều rất ngoan ngoãn. Chỉ có mày thôi, mày biết hiện tại mày là cái giống gì không hả?” Ả tu sĩ nhẹ giọng hỏi.
Âm thanh rên rỉ ngừng lại, run run mà nói: “Biết…. biết chứ, trong sách viết, tôi vẫn nhớ rất rõ, dùng loại tà thuật này sẽ phải trả giá bằng xương bằng thịt, mà cô đã trả giá lên người chúng tôi cả rồi….. nên tôi chắc đã là….. đã…. không còn là con người nữa.”
“Thế mà vẫn còn nhớ rõ đến vậy, làm tao hơi ngạc nhiên rồi đấy.” Ả tu sĩ cười khúc khích nói: “Tuy nhiên không phải là không giống người mà hoàn toàn không thể gọi là người nữa. Mày có biết khi ánh mặt trời chiếu vào mày thì mày sẽ như thế nào không? Khi nó chiếu tới bàn tay thì bàn tay chỉ còn là một đống xương xẩu, khi chiếu tới khuôn mặt thì chỉ thấy một cái đầu lâu. Hiện tại đang là mùa hè, nếu mày đi ra phố, phô mình đứng dưới ánh mặt trời tỏa, thì người dân có thể bị mày doạ cho chết khiếp đấy.”
“Người phải chịu những nỗi đau này đáng ra phải là các người.” Giọng nói bắt đầu thút thít: “Cô và cả gã công tước kia nữa, đây là lời nguyền mà các người phải nhận.”
Nữ tu sĩ nói: “Phải rồi, vô cùng cảm ơn những con người tốt bụng ấy đã giúp và cứu chúng tao khỏi những nỗi đau này. Thế này đi…….”
Từ trong ngục, có âm thanh của một sợi dây mảnh, giống như một chiếc váy lớn chà sát trên mặt đá.
“Tao sẽ giải cứu cho mày trước, kẻo mày lại chạy lung tung thì phiền lắm. Mà tinh lực của mày cũng mạnh phết đấy, đúng rồi….. cái này rất tốt. Tại sao trước đây tao không tìm ra nhỉ? Vừa hay, tao cũng chán làm phụ nữ rồi, tao muốn trở lại thành đàn ông.”
“Đừng mà, đừng thắp nến…….. cầu xin cô đừng thắp nến.” Âm thanh trở nên rất lộn xộn: “Cô không thể, tôi đã thối rữa rồi, thối rữa rồi, không còn máu nữa. Cô có hoán đổi thì cũng vô dụng.”
Nữ tu sĩ nói: “Xem ra mày ăn trộm sách nhưng lại đọc không kĩ rồi, mày biến thành một bộ xương dưới ánh mặt trời là tác dụng của lời nguyền, tao tìm một thân thể để thay thế cho mày, thì mày không phải thối rữa nữa rồi. Thế thì tốt biết bao, mày cho tao mượn thân thể của mày, tao sẽ chuyển lời nguyền vào thân thể của nữ tu sĩ này, cô ta sẽ thay mày chịu cơn bệnh này, thế nào?”
“Không cần…. đừng! Cô sẽ chặt tôi, sẽ chặt tôi, tôi đã từng thấy gã công tước làm như vậy rồi!”
“Không, tao hứa!” Khi nữ tu sĩ thuyết phục, ả ta còn dụ dỗ thêm vài câu: “Ban đầu là do gã công tước đã làm sai phương pháp, nên thân thể gã ta mới đứt thành từng mảnh nhưng đó cũng là do gã quá kén chọn, chờ gã tìm được thân thể hoàn mỹ gã cũng đã rất mạnh rồi, tao nghĩ…. gã sẽ không khiến nó xấu xí nữa đâu.”
Tên “bệnh nhân” mất tích vẫn còn khóc thút thít, liên tục nói “Không, làm ơn”, nhưng vẫn bị nữ tu sĩ phớt lờ.
Lúc này thì Du Hoặc và Tần Cứu đã lẻn tới, dựa vào tường lặng lẽ liếc nhìn họ.
Nhìn thấy trong ngục tối, một nữ tu với mái tóc rối bù, đang đặt những ngọn nến xung quanh một người đàn ông đầy máu, xếp thành một vòng tròn.
Ngọn nến đột ngột bừng lên, chuyển sang màu đỏ, kỳ dị và khủng khiếp.
Ả tu sĩ dùng ngón tay vuốt ve đỉnh đầu của người đàn ông đầy máu kia, cúi xuống, nhắm mắt lại, thấp giọng lẩm bẩm vài câu.
Vào lúc ngọn nến đang run rẩy điên cuồng, Du Hoặc cong ngón tay về phía Tần Cứu ra hiệu.
Bắt cóc à?
Cùng nhau bắt thôi.
***
Khi hai người đã lấy đà đi thẳng đến ngục tối mà không có bất kỳ sự cố kỵ nào, một bóng dáng cao gầy đi qua cửa của nhà thờ rồi đi vào căn nhà đầy bụi.
Không ai khác, ngoài Douglas, quản gia của gã công tước.
Vẻ mặt lão già nua, ho khan vài tiếng, ánh mắt rơi vào lễ phục bên cạnh giường.
“À… bắt được rồi.” Douglas thì thào: “Ban ngày không mặc lễ phục là một lỗi nhỏ khiến chủ nhân không hài lòng một chút nào.”
Nhưng có vẻ như hai quý khách đây đã vào nhầm ngục tối.
Sẽ hơi khốn khổ nếu bị vu y phát hiện rồi đánh phủ đầu…..
Chậc, thật tội nghiệp.
Douglas tự lẩm bẩm.
Lão tìm thấy cửa sập quen thuộc, đi theo bậc thang đá xuống ngục tối, cố gắng tóm hai vị khách quý trước khi tên vu y kia hành động trước.
Khi đi qua con đường dài Douglas nghe thấy vài tiếng động, lão vô thức tăng nhanh tốc độ của mình.
Lão nghĩ mình sẽ thấy cảnh này: Hai người bị trói lại, quỳ gối trong ngục tối xấu hổ rồi van xin, còn tên vu y trong bộ đồ nữ tu thì đứng giữa những ngọn nến, tay ôm đầu cười. Chờ đợi sự dâng hiến cơ thể của bọn họ.
Nhưng khi lão đã đứng trước hàng rào sắt, cảnh tượng thực sự đập vào mắt lão, lão đã gần như không thở được nữa.
Nến có.
Người cũng đủ.
Nhưng vị trí lại bị đảo ngược…..
Người đang quỳ trong vòng tròn là tên vu y, bắt giữ ả là hai vị khách quý kia.
Một bệnh nhân đẫm máu đang ngất xỉu ở góc bên cạnh, là vị thầy tế cũ.
Trong vòng nến, ngoài vu y còn có một con lợn đang nằm.
Một trong số hai quý khách ghì gối vào lưng vu y, người còn lại nắm tay ả và đặt trên đầu con lợn.
Vu y sắp điên rồi.
Douglas cũng muốn điên rồi.
Làm người ta sợ hãi chính là hai người kia nghe thấy tiếng động, đồng thời quay đầu lại.
Trong đó có một người nghiêng đầu ngả ngớn, cười nói: “Trùng hợp ghê, lại tới thêm một người kìa.”
Một người khác lại nói: “Vậy tôi sẽ bắt thêm một con nữa.”
Bắt con gì cơ?
Quản gia không muốn biết……..
Lão ta chỉ đến dụ dỗ đối phương phạm một sai lầm nhỏ, không muốn đến để chuốc họa vào thân.
Tuyệt đối là không!