– Theo sử sách ghi chép cái máy này mỗi ngày gieo được sáu trăm mẫu, có phải là thật không?
Lý Nhị mặt không có biểu cảm gì, ngay cả ngữ khí cũng chẳng có mảy may biến đổi:
– Trên sử sách ghi chép ít nhiều có thổi phồng, trước khi chế ra được máy sáu hàng, sáu trăm mẫu chỉ là mục tiêu phấn đấu.
Vân Diệp không định thổi phồng, cũng không định hạ thấp, dùng sự thực để nói là tốt nhất.
– Bản vẽ hiện giờ ở đâu? Ngươi định xử lý như thế n ào?
Lý Nhị thả lỏng cơ thể ngồi trên ghế thái sư của Vân Diệp, rất là nhàn nhã:
– Bẩm bệ hạ, đây là thành quả nghiên cứu đầu tiên của Khác vật viện, vi thần đợi vật chế thành, kiểm tra kết quả xong sẽ bẩm báo lên triều đình, rồi mới xin nhân lực vật lực.
– Ngươi nói lời này là thật, thôi, tính ngươi nó thế. Nhìn ngươi thế kia, vật này hẳn hữu dụng, có công không thưởng không phải là tác phong của Đại Đường ta, đợi triều đình kiểm tra hiệu quả xong, ngươi sẽ được như ý.
Nói xong vỗ tay ghế:
– Cái này không tệ, mang vào cung mười bộ.
Cuối cùng cũng biết cái tính ăn cướp của Lý Thừa Càn ở đâu ra rồi, cha hắn là thằng ăn cướp lớn nhất. May quá, hôm trước đã hủy diệt tội chứng, nếu hôm nay để ông ta thấy trên trán mình có hai chữ đầu heo, không biết có khắc hai chữ đó lên đầu ta không? Vân Diệp thầm mừng.
– Trẫm lần đầu tới nhà ngươi, đưa trẫm đi dạo quanh nào.
Lý Nhị nói rất tùy ý, Vân Diệp rất khinh bỉ, hộ vệ ông mang tới đã xới tung cả Vân gia lên rồi, còn cần dẫn đường à? Chẳng qua ông muốn xem xem Vân gia ta có gì khác với nhà khác.
Vân Diệp đưa cha con Lý Nhị đi chỗ này chỗ nọ trong Vân phủ, y cố ý né tránh phòng hoa, không ngờ Lý Nhị nhận ra gian phòng khác biệt đó, muốn vào xem.
– Bệ hạ, thứ trong gian phòng này là của hồi môn vi thần chuẩn bị cho muội muội, không biết bệ hạ có muốn xem một chút không?
Ông ta đã dừng lại rồi, đành mở cửa cho ông ta vào:
Lý Nhị vừa mới đi qua cửa đã giật mình, nơi này là thế nào vậy? Phóng mắt nhìn tới một màu xanh khiến lòng người thư thái, hương thơm đặc biệt của cỏ cây ập tới, trong những cái hộp gần cửa toàn là rau xanh mướt, lá mơn mởn, đã tới lúc thu hoạch. Kia là rau cải? Kia là dưa chuột? Còn kia là hẹ? Không ngờ đã ăn được rồi..
Nghe thấy Lý Nhị lẩm bẩm, vậy còn đợi gì nữa, hai lấy hai quả dưa chuộc dài bằng bàn tay, rửa sạch ở chum trong phòng, Lý Thừa Càn và Vân Diệp nhai rau ráu. Vẫn là cái bệnh thối của hoàng gia, Lý Nhị không đợi hai bọn họ trúng độc mà chết, cướp lấy một miếng to, ngoạm cái roạp, tựa hồ đang thưởng thức, chỉ mỗi tội tốc độ hơi nhanh.
– Đây là rau gì?
Ông ta chú ý tới ớt, chỉ thấy cái quả giống cái sừng nhỏ xanh xanh này trông rất đáng yêu. xem tại TruyenFull.vn
– Bệ hạ, đây là một loại rau hải ngoại, tên là ớt, vị cay, chín rồi sẽ biến thành màu đỏ, vi thần rất thích. Chỗ này dùng làm giống, hẳn tới năm sau vi thần sẽ có rất nhiều, tới khi đó mời bệ hạ nếm thử.
– Đây chính là của hồi môn ngươi chuẩn bị cho muội muội? Là rau, hay là phương pháp trồng rau?
Lý Nhị hái một quả dưa Côn Lôn tung tung trong tay nghịch:
– Là phương pháp trồng rau, vi thần cho rằng so với việc chuẩn bị vàng bạc mã não cho nó, không bằng dạy cho nó bản lĩnh tự lập, vàng bạc rồi sẽ có ngày dùng hết, tài nghệ thì không, chỉ cần nó cần cù, sẽ không bao giờ có chuyện chết đói. Vân gia gặp phải đại nạn, lúc không cơm ăn áo mặc, không thể dựa vào ai, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay nuôi dưỡng bản thân, đó là gia huấn của Vân gia, mỗi một con cháu của Vân gia đều phải biết một nghề, dù là nghề thấp kém nhất.
– Cho người ta cá không bằng dạy người ta cách bắt cá, ngươi là người thông minh thật sự, Vân gia hưng vượng trong tầm mắt.
Lý Nhị có chút cảm khái:
– Đa tạ lời lành của bệ hạ.
Vân Diệp khom người tạ ơn, hoàng đế thường sẽ không nói những lời này, một khí nói ra là có trách nhiệm bảo vệ:
– Chẳng lẽ đây chính là chỗ lợi hại của khác vật? Trẫm thực sự coi thường môn học vấn này rồi.
Trước thực tế, Lý Nhị cũng phải thừa nhận sức mạnh to lớn của tri thức.