Từ Thụy Y quan sát hắn, dường như sau khi đã xác nhận xong chuyện gì đó, y thầm thở phào một hơi, lúc này mới chậm rãi nêu ra phán đoán: “Có lẽ đối sách đang được thông qua.”
Trương Viễn Hoài đang khinh khỉnh tận hưởng bỗng nhiên nhìn y chằm chằm, đôi mắt đào hoa toát lên nguy hiểm, giọng điệu sặc mùi giấm chua: “Ngươi rất hiểu hắn?”
Quả thực triều đình đang bận rộn điều chỉnh đối sách, hắn ỷ Từ Thụy Y chỉ ở trong phủ không rành thế sự mà rắp tâm làm xấu hình tượng của Tiêu Thuận, không ngờ y chẳng những không thay đổi cách nhìn nhận, ngược lại còn cho hắn mơ hồ trải nghiệm cảm giác trên đầu mọc sừng.
Từ Thụy Y đoan chính đáp: “Về phương diện khác không hẳn là hiểu, nhưng tác phong trị quốc thì rất rõ.”
Trương Viễn Hoài: “(`□′)╯┴┴” Cmn ngươi thành thật như vậy làm gì?
“Ngươi sao vậy? Mới nãy còn tốt lắm mà?” Tự Thụy Y thấy vẻ mặt đanh lại một cục của hắn, ngây thơ hỏi.
Trương Viễn Hoài liếc y rồi quay phắt mặt, bày tỏ giận dỗi thiếu điều lật bàn biểu tình.
Không biết vì là nguyên bản tính cách không hiểu phong tình của Thượng Tích hay bị ảnh hưởng của vu thuật mà y đầu đất hẳn ra, không biết dỗ hắn thì thôi đi, ngược lại còn chọc cho hắn nóng máu thêm. Từ Thụy Y nghiền ngẫm, không biết nghĩ đến lĩnh vực trời đất gì mà bỗng nhiên thay đổi thái độ, nghiêm túc chất vấn hắn: “Ngươi vẫn còn tâm tư bất chính đó?”
Trương Viễn Hoài: “…”
Đạ mú lại là cái câu trời đánh thánh đâm này, hắn đúng là có dã tâm, chưa ngày nào vơi đi nên đừng có dùng chữ “còn” để hỏi nữa, được chưa? Giờ hắn trả lời làm sao? Hắn không muốn nói dối y, mà nói thật thì y lại giãy lên hờn dỗi.
Mẹ nó Tiêu Thuận đúng là cái đồ phá gia can nhà người ta mà!
Tiêu Thuận nằm không cũng trúng đạn: “…”
“Sao ngươi không trả lời?” Trước sự trầm mặt của hắn, Từ Thụy Y càng ra vẻ nghiêm trọng.
Trương Viễn Hoài tức anh ách, sâu sắc cảm thấy oan ức nhưng thiệt sự là y vốn nói chẳng sai: “Ta không có, được chưa? Ngươi suốt ngày làm vẻ mặt đó là có ý gì? Ép cung phạm nhân à?”
“Không có thì tốt, với tính cách của ngươi, để quốc gia đại sự vào tay ngươi thật sự không ổn.” Vẻ mặt y rất chi là nghiêm túc, thành ra chọc Trương Viễn Hoài càng điên hơn.
“Cmn anh kiếm chuyện em à?” Trương Viễn Hoài đập bàn.
“Anh? Không có mà?” Từ Thụy Y tỏ ra ngơ nghệch với cách xưng hô kì lạ của Trương Viễn Hoài, khuôn mặt hơi ngốc ra, phủ nhận.
Trương Viễn Hoài nghẹn họng, máu nóng đang sôi lại không bùng ra phát tiết được.
Hình ảnh ngốc nghếch này của y bỗng nhiên làm hắn nhớ đến Vương Nhật…
Mẹ kiếp, thế giới trước em hi sinh cho anh nhiều như thế, vậy mà giờ đây anh lại dốc lòng cấm cản đại nghiệp của em. Em cmn phải làm sao với anh đây? Đến khi nào anh mới chịu nghĩ cho em? Em thực sự không bằng lê dân bách tính, hưng thịnh quốc gia?
Cơ nghiệp vào tay em thì sẽ bị hủy hoại hả? – Anh, tổn thương em rồi đó.
Trương Viễn Hoài thôi tranh cãi, trầm mặt nhìn ra cửa sổ không muốn bận tâm tới y nữa.
Vốn dĩ muốn dỗ cho anh vui, anh thì hay rồi, chỉ giỏi sát phong.
Đồ tồi, chẳng hiểu được lòng em…
Trương Viễn Hoài dỗi được một lút, thấy y vẫn bình thản thưởng trà gãy đàn mà chỉ biết nuốt cục tức xuống bụng. Chủ động dẫn y đi dạo vài vòng.
Dù gì mục đích đến đây cũng là giúp y vui, giận sau cũng được.
Sau khi lên xe ngựa lượn vài vòng chán ồm cùng nhau, Trương Viễn Hoài nhìn sự ảm đạm mịt mù của cả thành, cảm thấy chẳng có gì thú vị. Sợ y không cao hứng, hắn bèn tham khảo ý kiến của y, một lòng quan tâm.
“Ngươi muốn thăm lại cố cung Kinh Tiên không?” Câu hỏi thật khiến người ta cảm lạnh.
Tự Thụy Y nghe nhắc đến chốn cũ mà chẳng có biểu hiện hoài mong gì, lạnh nhạt: “Không cần, lần này chúng ta lẻn đến đây, đừng làm rầm rộ kinh động đến người trong cung.”
Không hiểu sao nghe xong câu này Trương Viễn Hoài lại có cảm giác hơi chua.
Đi chơi với chồng còn phải dè chừng mấy đứa ất ơ ở đâu ra? Quả nhiên mình nên tạo phản để khỏi ái ngại bố con thằng nào mà.