Đêm giữa mùa hạ trăng sáng sao thưa, hoa ảnh lưu động, A Xảo tiễn Khương Tự cùng A Man đến cổng, nói thật nhỏ: “ Cô nương cẩn thận.”
“ Yên tâm đi, có ta ở đây mà.” A Man vỗ bộ ngực cam đoan.
Lần thứ hai hành động trong đêm, chủ tớ hai người xe nhẹ đường quen rời khỏi Đông Bình Bá phủ, hướng phương hướng sông Kim Thủy mà đi.
Sông Kim Thủy lúc này, chính là thời điểm náo nhiệt.
Trên mặt sông rộng lớn đậu đầy thuyền.
Có thuyền hoa cao ba tầng giăng đèn kết hoa vàng son lộng lẫy, cũng có du thuyền chọn đèn lồng đỏ chót linh hoạt lướt qua trên mặt sông.
Ở trong những du thuyền, thuyền hoa này là danh kỹ to to nhỏ nhỏ của kinh thành, lúc này chính là thời điểm ngày tốt cảnh đẹp, tiếp đón ân khách.
Bờ sông Kim Thủy không ngày đêm, chính là nói thịnh cảnh như vậy.
A Man xa xa liếc nhìn một cái, chỉ thấy hai bên bờ Liễu xanh che phủ, giữa sông bóng thuyền trùng điệp, đèn đóm lộng lẫy dừng trên mặt nước như rải xuống vô số mảnh vàng vụn, tiếng nhạc mơ màng theo gió truyền đến, phảng phất như tiên cảnh nhân gian.
“ Không nghĩ tới ban ngày sông Kim Thủy nhìn gió êm sóng lặng, mà ban đêm lại náo nhiệt như vậy.” A Man cảm thán một tiếng, phát hiện Khương Tự ngừng chân, hỏi, “Cô nương, sao không đi nữa?”
Vương gia trang chỉ cách bờ đê không xa, hai người lại không cần tới gần sông Kim Thủy.
Khương Tự nhìn bờ liễu đê Kim Thủy, trong lòng mơ hồ nhói đau.
Nhị ca chính là ở giữa dòng sông Kim Thủy này chết đuối bỏ mình.
Hít sâu một hơi, Khương Tự cười cười với A Man: “Đi thôi.”
Dưới sự dẫn dắt của A Man, chủ tớ hai người tới Vương gia trang.
“ Cô nương, nhà của đậu hũ Tây Thi ở đầu khúc cua kia, chúng ta là từ trong làng xuyên qua, hay là từ bên kia đi vòng qua?”
Nhìn thôn trang đen nhánh không có ngọn đèn đuốc nào, Khương Tự hạ quyết định: “Vòng đi.”
Nhà dân chúng tầm thường đau lòng tiền dầu, sớm đã tắt đèn đi ngủ, nhưng mà đi xuyên qua trong thôn vẫn sẽ gia tăng rất nhiều nguy hiểm không biết.
Gió đêm phơ phất, tiếng ếch nhái côn trùng kêu vang không dứt bên tai, chủ tớ hai người không có đèn lồng, chỉ có thể nương theo ánh trăng sáng ngời đi trên con đường bùn chưa quen thuộc bên cạnh thôn.
“ Cô nương, hộ trên sườn núi kia chính là nhà của đậu hũ Tây Thi.”
Khác với rất nhiều nhà tụ cư khác, nhà của đậu hũ Tây Thi xây sát bên gò núi, chung quanh cũng không có hàng xóm.
Khương Tự đi đến trước cửa sân rách nát, bước chân hơi ngừng lại.
Nàng không có ngửi được mùi vị chua chua đặc biệt tỏa ra từ trong viện của một nhà xay đậu hũ lâu năm.
Ẩn ở trong bóng đêm tối đen, sắc mặt Khương Tự khẽ biến.
Nếu như đoán không lầm, nơi này hẳn không phải là nhà của đậu hũ Tây Thi!
“ Cô nương, chúng ta đi vào sao?” A Man không rõ Khương Tự vì sao chậm chạp không động, hạ giọng hỏi.
Khương Tự lắc đầu, thở dài nói: “ A Man, ngươi bị đứa bé kia lừa rồi, nơi này không phải nhà của đậu hũ Tây Thi.”
“ Á? Cô nương vì sao nói như vậy?”
Khương Tự trầm mặc, nàng đang suy tư kế tiếp nên mò mẫm trong thôn làng hoàn toàn xa lạ tìm ra nhà đậu hũ Tây Thi, hay là đi về trước, ngày mai lại nghe ngóng.
Nói về mặt lí trí, thì bây giờ đi về là lựa chọn sáng suốt, thế nhưng từ trên mặt tình cảm, đã đi tới nơi này mà cứ vậy không công rút lui, thật là không cam tâm.
Huống chi bên này chậm trễ một ngày, chùa Linh Vụ bên kia cũng liền chậm trễ theo. Chậm trễ thêm một ngày, liền có thêm một nữ hài tử mới gặp thảm độc thủ.
Đối với Trường Hưng Hầu thế tử Khương Tự có một loại suy đoán không tốt.
Từ trong đối thoại của hai gã sai vặt có thể biết, hai năm này có bảy tám nữ hài tử bị Trường Hưng Hầu thế tử làm hại, mà thời gian nữ nhi của đậu hũ Tây Thi mất tích với khoảng cách nữ hài mới bị hại rất ngắn.
Điều này nói rõ Trường Hưng Hầu thế tử càng lúc càng biến thái, khoảng cách làm hại nữ hài rất có thể sẽ càng lúc càng rút ngắn.
Đương nhiên, ở trong đó khả năng không thiếu nhân tố nàng xuất hiện tại Trường Hưng Hầu phủ kích thích đến Trường Hưng Hầu thế tử.
Chính bởi vì vậy, Khương Tự mới càng thêm cảm thấy thời gian cấp bách.
Khương Tự đang lúc đấu tranh, cửa sân rách nát cách đó không xa đột nhiên mở ra.
A Man giật mình nhảy dựng, vội vàng lôi kéo Khương Tự trốn sang bên cạnh.
Một người từ trong sân đi ra, dừng lại ở cửa ra vào.
Ánh mắt Khương Tự bỗng nhiên co rụt lại.
Trong tay người kia xách chính là một cái dao phay!