Đoàn huấn luyện khổ não suy nghĩ: “Vậy cũng chỉ có thể bảo phòng y tế đến bồi thôi.”
Tổ trưởng bày một mặt ‘mi đang nói nhảm cái gì vậy’: “Đó không phải ngành y tế hồi phục chức năng hay sao?”
Đoàn huấn luyện: “Không phải tìm bác sĩ, mà tìm bệnh nhân.” Loại gãy chân gì đó chẳng hạn.
Chúc Vi Tinh cũng thấy hết sức mất mặt, trong lòng cậu biết thể lực của mình rất kém, nhưng cũng không ngờ lại kém kinh khủng khiếp như vậy, gần như là nửa tàn phế, gây phiền phức cho người ta biết bao.
Đang muốn nói hay là thôi vậy, một mình cậu cũng có thể chạy, không được thì về nhà tập chống đẩy hoặc gập bụng cũng ổn, thì bỗng đâu một cái áo khoác đã bay tới trên đầu tổ trưởng huấn luyện.
Tổ trưởng ngơ ngác nhìn về phía chủ sở hữu.
Trời hôm nay rất lạnh, Khương Dực cởi áo khoác bông, bên trong chỉ có cái áo thun dài tay mỏng. Ẩn ẩn dán ra sống lưng thẳng tắp, lồng ngực to khỏe, thắt lưng hẹp, gió lạnh cọ vào cổ hắn mà hắn cũng không cảm giác chút nào.
Khương Dực hất cằm lên phân phó Chúc Vi Tinh đang ngây ngốc: “Theo bước chân của tôi.” Nói xong thì đi lên đường băng trước.
Chúc Vi Tinh chần chờ một giây, nghe theo.
Đoàn huấn luyện một mặt đầy dấu chấm hỏi: “Quản đội… chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Khương Dực, một đại hiệp đã lui giới giang hồ ba trăm năm rồi, có trả thù lao thỉnh hắn đánh cho một cái hắn cũng không muốn làm lại nghề huấn luyện nữa, thế mà hôm nay lại tình nguyện bồi một người khuyết tật thể thao đi chạy bộ??
Cơ mà nếu không hiểu biết rộng rãi thì làm sao làm tổ trưởng huấn luyện được, Quản Hiểu Lương hời hợt nói: “Đây không phải người chúng bây muốn tìm hay sao?”
Đoàn huấn luyện: “?”
Quản Hiểu Lương: “Không học thể thao, học y tế phục hồi chức năng, ra vào phòng y tế, lại là bệnh nhân tàn tật, tất cả đều phù hợp còn gì. Ầy, đuổi theo.”
Mọi người không nói gì nhìn lại, quả nhiên đúng thật, mặc dù lão Khương của bọn họ một mặt bực dọc phiền não, tùy thời đều muốn bạo xung 300 dặm tư thế, nhưng mà dù hắn cất bước thế nào, mặc kệ người bên cạnh phập phù lắc lư theo ra sao, hai người vĩnh viễn duy trì khoảng cách trong vòng một mét.
Chúc Vi Tinh lại không phát hiện ra sự thần kì này, cậu vẫn còn đang nghe Khương Dực mắng người.
“Thở gấp như vậy muốn thở chết luôn à? Đã nói năm bước mới có thể lấy hơi, ” Khương Dực ghét bỏ nhìn cậu, “Đi theo tiết tấu của tôi, tôi bảo thở mới được thở.”
Hắn là dân chuyên nghiệp, Chúc Vi Tinh khiêm tốn nghe theo, nhưng lúc đầu luyện tập thực sự quá khó khăn, trận dằn vặt vừa nãy đã hao phí quá nhiều thể lực của cậu rồi, giờ mới theo Khương Dực chạy một vòng 400 mét, cậu liền không xong.
Khương Dực giây trước còn đang oán giận người ta vô dụng, giây sau đã cấp tốc vọt đến trước mặt cậu, ngay lúc hai chân Chúc Vi Tinh lảo đảo, liền chụp người lại kịp.
Chúc Vi Tinh đâm đầu vào trước ngực Khương Dực, sức cùng lực kiệt không giãy giụa nổi nữa: “Tôi… hơi mệt… nghỉ một chút…”
“Chậc,” Khương Dực thở dài đầy khinh bỉ, một tay giữ phía sau eo cậu một tay sờ trước bụng, “Dùng nơi này, chạy bộ cũng phải hô hấp bụng, giống như cậu thổi sáo vậy, vô dụng thế này còn luyện gì nữa?”
Chúc Vi Tinh bị giáo huấn lộ ra một mặt khó xử. Lí thuyết với thực hành không giống nhau. Chúc Vi Tinh tình nguyện cả đêm thiền định, tình nguyện lao động không sợ khó nhọc, nhưng cậu thực sự không giỏi vận động, chán ghét tất cả các hình thức luyện tập dùng sức.
Chúc Vi Tinh vùi mặt không nói lời nào, hiếm thấy bày ra tính tình trẻ con, tự lừa mình dối người, trốn tránh hiện thực.
Khương Dực chờ thêm mấy giây, vạch trần cậu: “Giả chết có ích gì không?”
Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, lui ra khỏi ngực hắn, nghiêm túc nói: “Vậy ngày mai luyện tiếp.”
Khương Dực lại không buông tay: “Đến cũng là cậu muốn đến, nhưng ai nói cho cậu tự ý muốn đi thì đi? Đồ phiền phức.”
Chúc Vi Tinh: “Núi xanh còn đó không sợ không có củi đốt.”
Khương Dực: “Trong nồi không có lương thực, củi giữ lại nấu cái quái gì ăn?”
Chúc Vi Tinh: “…” Mặc dù thô tục, nhưng rất có đạo lí.
Khương Dực rốt cục buông tay, chọc trán cậu: “Chạy một vòng nữa, chạy không xong thì tối ngủ ở đây luôn.”
Suy nghĩ một chút lại doạ cậu: “Tôi không ở với cậu, cho lạnh chết cậu.”
Chúc Vi Tinh: “…” Cảm ơn, cậu sợ rồi.
Cuối cùng chạy xong thế nào, bởi vì tình cảnh quá mức đả kích lòng tự trọng, nên Chúc Vi Tinh tự động mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ lúc hoàn hồn lại thì cậu đã ngồi ở ghế sau xe đạp của Khương Dực, lên đường về nhà.
Tại sao không tự mình đạp ấy hả, bởi vì tay chân cậu đều phế cả rồi.
Cho nên chủ nợ cao ngạo đại phát từ bi đưa nô lệ gán thân về nhà nghỉ ngơi.
Đêm nay hẳn là ngủ không ngon, bởi cậu còn bận suy nghĩ làm sao tiếp tục chạy bộ vào ngày mai đây?
Nhưng dù thế nào, Chúc Vi Tinh mà chưa hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày thì không thoải mái được, nên sau khi tạm biệt người nọ, cậu vẫn đi đến bãi đất hoang, trong gió lạnh sương đêm mà lẩy bẩy tay chân luyện sáo xong mới trở về.
Ngày đông đêm đến sớm, ba tiếng sau, toàn bộ ngõ hẻm Linh Giáp đã chìm vào yên tĩnh. Chúc Vi Tinh cứng đờ tay chân đi lên lầu, một tay xách hộp sáo, một tay mò chìa khóa, vừa ngẩng đầu thì giật nảy mình.
Chỗ rẽ hành lang thế mà có một bóng đen đang thẳng tắp đứng đó!?
Đèn trên hành lang đã sớm hỏng hóc, chỉ có ánh trăng sáng mờ nhá nhem, chiếu ra dáng hình người nọ, lại không nhìn rõ được mặt mũi.
Là ai? Hơn nửa đêm đứng đây?
Đang nghi hoặc, cậu lại nghe bóng đen kia bỗng nhiên mở miệng.
“Về muộn… như vậy, đồ… không biết xấu hổ…”
Đó là một câu trách cứ, âm giọng già nua trầm thấp, tràn ngập máy móc vang lên trong hành lang không người, phải nói là hết sức quỷ dị.
Chúc Vi Tinh nhất thời tim đập nhanh, cố gắng bình tĩnh trở lại. Cậu nghe ra đối phương là ai.
Bà cụ Lương tòa 7 phòng 405, bà nội của anh em nhà Lương.
Bà ta đang làm gì? Lúc trước thấy cậu thì không thèm để vào mắt, giờ nửa đêm chạy ra hành lang giáo huấn cậu là sao?
Có điều sau một khắc Chúc Vi Tinh liền phát hiện, bà cụ Lương còn đang mặc đồ ngủ, hai mắt vô thần, đồng tử không có tiêu cự, dường như là đang mộng du.
Cậu vừa định hỏi, cửa phòng 405 đã mở ra, có người mặc áo khoác bông lê dép, rọi đèn pin, vội vội vàng vàng chạy đến đây.
Là ông nội Lương.
Ông Lương vừa túm lấy bà cụ, vừa nói xin lỗi Vi Tinh.
“Ầy, có phải là dọa cháu sợ rồi không. Bạn già của ông gần đây bị bong gân tay, đêm đau đến ngủ không yên, bác sĩ mới cho uống ít thuốc an thần, kết quả ngược lại càng không yên, không biết là tác dụng phụ hay là chứng mộng du, cứ bất thình lình chạy ra bên ngoài. Trùng hợp Vĩnh Phú đêm nay trực ban, Vĩnh Lệ cũng ôn bài ở trường, có lẽ bà ấy lo cho cháu mới hồ đồ như vậy.”
Chúc Vi Tinh nghe xong thì buông xuống nghi ngờ, cậu giúp ông cụ đưa người về nhà.
Quả nhiên, cả đường bà cụ Lương sắp đông cứng đến nơi vẫn lẩm bẩm mỗi câu “Về muộn không biết xấu hổ”, làm cho ông Lương lúng túng vô cùng.
Chúc Vi Tinh chỉ có thể vờ như không nghe thấy.
Náo loạn một trận, chờ cậu về đến nhà cũng đã qua mười một giờ.
May thay ngày mai không cần dậy sớm, quầy sữa buôn bán tốt, số lượng đặt hàng tăng vọt, chỗ bán sỉ đã đồng ý sẽ đưa hàng đến tiệm, Chúc Vi Tinh vì vậy mới có thể ngủ nướng thêm nửa tiếng nữa.
Lao lực một ngày, thân thể sớm đã mệt không chịu nổi, nhưng đến khi Chúc Vi Tinh ngã xuống giường, lại không buồn ngủ nữa.
Chẳng biết vì sao, cứ nghĩ đến ánh mắt khốn cùng vô thần của bà cụ Lương trong hành lang thì cậu liền nổi da gà, tình thần không yên một cách khó hiểu.
Chúc Vi Tinh nghiêng đầu nhìn cửa sổ, người về chung với cậu lại như không về nhà, trong phòng một mảnh đen kịt.
Từ khi phát hiện dị trạng của bản thân, mỗi ngày đều nhìn thấy người nọ, dù cho không nói với nhau câu nào thì lúc ngủ, có ánh đèn đối diện làm bạn, Chúc Vi Tinh đều cảm thấy an lòng. Mà một khi Khương Dực không có ở đây, rõ ràng chuyện quái gì cũng không xảy ra, nhưng cậu lại cảm thấy quanh thân trống trải lạ lùng, cứ lo âu không yên.
Ý thức được sự ỷ lại này ngày càng nặng, lo sẽ mang đến phiền phức cho Khương Dực, Chúc Vi Tinh lập tức tỉnh táo lại.
Sau khi tự điều chỉnh một phen, cuối cùng cũng coi như bình ổn tâm tình, cậu lại kiểm tra cửa sổ, nhìn tới nhìn lui mấy lần, rốt cục mơ màng thiếp đi.