Hoắc tiên sinh chậm rì rì “Ừ” một tiếng, còn rất hưởng thụ.
Ngôn Khanh duỗi tay xoa đôi mắt anh đỏ bừng vì tinh thần gần đây không yên ổn, dịu dàng chuyển sang chủ đề chính: “Thâm Thâm, cơ thể em rất tốt, không có thói quen sinh hoạt xấu, phản ứng có khả năng xuất hiện trong thời gian mang thai đều là bình thường, cho dù có xảy ra tình huống đặc biệt, anh cũng thu xếp bác sĩ tốt nhất chăm sóc em, sẽ không chậm trễ, sẽ không phạm sai lầm, có phải không?”
“Đúng vậy.”
“Cho nên em bảo đảm, không có ngoài ý muốn, những nguy hiểm trong quyển sách đó, tuyệt đối không phát sinh trên người em.” Ngôn Khanh chắc chắn, “Nếu anh không thả lỏng, em cũng sẽ rất buồn.”
Hoắc Vân Thâm rũ mắt, khóe môi hơi mím: “… Để những người đó ba tháng sau tới cửa chăm sóc.”
“Trước khi sinh.”
“… Sáu tháng.”
Ngôn Khanh không cùng anh cãi cọ, dù sao sáu tháng sau, đến lúc đó nếu tình trạng của cô tốt, có lẽ chồng cô sẽ không ép buộc cô.
“Được — Hoắc tiên sinh nhà mình nói cái gì thì là cái đó.”
Nhưng mà Ngôn Khanh không ngờ, khi cô mang thai được sáu tháng, thân thể luôn ổn định của cô ngoài ý muốn xuất hiện một chút dao động, buổi tối trước lúc đi ngủ bỗng thấy ra máu.
Dáng người cô vốn mỏng manh, chế độ ăn uống thời gian mang thai cũng kiểm soát tốt, vóc dáng vẫn thon thả, bụng bầu không lớn, vận động trong sáu tháng đầu thai kỳ có thể coi là uyển chuyển nhẹ nhàng, nhưng thình lình ra màu đỏ tươi vẫn làm cô luống cuống, nhất thời không thể đứng lên ở trong phòng tắm.
Không đến mười giấy, Hoắc Vân Thâm đang chờ ngoài cửa ý thức được không đúng, đẩy cửa vào, sắc mặt tức khắc tái nhợt.
Ngôn Khanh mơ mơ màng màng bị đưa vào bệnh viện, tay từ đầu đến cuối bị người nào đó hung hăng nắm chặt, nắm chặt đến mức xương cốt hơi đau, nhưng đau đớn này lại cho cô sự an ổn lớn nhất, cô mê mang nhìn đôi mắt đỏ sậm của Hoắc Vân Thâm, nỗi sợ khiến mũi cô lên men.
Cô dùng hết sức nắm lại tay anh, hàm hồ lẩm bẩm: “Không có việc gì, Thâm Thâm đừng sợ, em không sao.”
Ngôn Khanh không biết qua bao lâu, khi tinh thần khôi phục cô đã nằm yên tĩnh trong phòng bệnh, trời đã khuya, ống truyền dịch tí tách.
Cô vừa định động một chút, lại cảm thấy eo mình bị thắt lại.
Ngôn Khanh quay đầu, Hoắc Vân Thâm đang ở bên cạnh cô, cùng cô nằm trên giường bệnh, trên môi anh nứt ra vài vết máu, hô hấp nặng nề chìm trong giấc ngủ, hai tay ôm chặt lấy cô, sợ cô biến mất.
Cảm giác khó chịu qua đi, lòng cô chỉ toàn là chua xót.
Anh sợ hãi.
Ngôn Khanh dán vào lòng anh, Hoắc Vân Thâm lập tức bừng tỉnh, còn chưa mở mắt đã thốt lên “Khanh Khanh”.
“Em ở đây.” Cô hơi nức nở.
Hoắc Vân Thâm dường như hít thở không thông, chăm chú nhìn cô vài giây, xác định cô thật sự bình an tỉnh lại, rốt cuộc cũng khụ ra một tiếng, ôm lấy cô liên tục hạ xuống từng nụ hôn run rẩy.
Tình huống của Ngôn Khanh không nghiêm trọng lắm, cũng thuộc về hiện tượng thường gặp trong thời kỳ mang thai, chỉ là trước đó quá nhẹ nhàng nên mới cho rằng như vậy là nguy hiểm, tuy không có chuyện gì lớn nhưng bác sĩ biết rõ tầm quan trọng của Hoắc phu nhân, cũng dặn dò không thể thiếu cảnh giác.
Trước đó, Ngôn Khanh nhịn tò mò, kiên trì không hỏi giới tính của đứa trẻ, cũng không cho chồng hỏi, vốn định chờ lúc sinh ra sự thật sẽ được công bố, nhưng lần này xảy ra chuyện phải làm kiểm tra, bác sĩ tự động cho rằng với độ để ý của Hoắc tổng, ngoài tình yêu dành cho vợ, nhất định cũng có một phần dành cho đứa con ở trong bụng.
Người thừa kế tương lai của Hoắc thị, có thể không lo lắng sao.
Bà ấy cũng không kiêng dè, ân cần mà lời trong lời ngoài nhắc tới “Tiểu công tử”.
Ngôn Khanh nghe hiểu, đợi mọi người đi hết rồi, ôm cổ chồng kích động nói: “Thâm Thâm anh nghe thấy không! Tiểu công tử! Là con trai đó!”
Ánh mắt Hoắc Vân Thâm vẫn u ám như thế, sự cuồng loạn chưa thể tiêu tán.
Dáng vẻ Khanh Khanh chảy máu không ngớt, như dao nhỏ khắc vào ý thức anh, mỗi lần nhớ lại, đều làm anh kinh sợ quặn đau.
Sau đó mâu thuẫn này bị đặt lên tên nhóc con đã làm mẹ chịu khổ.
Kỳ thật ngày hôm đó Ngôn Khanh không có gì đáng ngại, nhưng Hoắc Vân Thâm canh giữ cô ở bệnh viện một tuần. Sau khi về nhà, Ngôn Khanh hoàn toàn bị thăng cấp thành động vật quý hiếm được nâng niu bảo vệ, từ sớm đến tối được chăm sóc cẩn thận tỉ mỉ.
Cô bị mất ngủ một chút, Hoắc Vân Thâm liền thấp giọng hát cho cô nghe mỗi đêm trước khi ngủ.
Bình thường anh là một người lạnh lùng, chưa hát bao giờ, nhưng ở bên tai cô, giọng nói trầm thấp không chê phiền mà hát những bài cô thích nghe.
Ngôn Khanh lẩm bẩm với anh khi đang nửa tỉnh nửa mê: “Chồng ơi anh hát toàn bài tình ca, cho con trai nghe không thích hợp… muốn… hát mấy bài nhạc thiếu nhi…”
“Không hát,” Anh cố chấp nhìn cô, “anh chỉ hát cho em nghe, không liên quan đến người khác.”
Ngôn Khanh mơ hồ sờ tóc anh: “Tiểu rắc rối, đó là con trai anh.”
Hoắc Vân Thâm ôm chặt cô, nặng nề nói: “Làm em bị thương, ai cũng không được.”Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thật đối với Thâm Thâm, tất cả tình yêu và sự dịu dàng “theo hướng nữ tình” của anh ta đều đến từ Khanh Khanh, cũng chỉ đến với Khanh Khanh.
Nếu xuất hiện một người con gái, với anh ta mà nói ngược lại sẽ là “gánh nặng” nào đó.
“Tiểu Khanh Khanh phiên bản thơ ấu?”
Trái tim khúc chiết của Hoắc tiên sinh, sẽ xuất hiện loại cảm giác quyền lợi của Khanh Khanh bị xâm chiếm, chắc chắn sẽ nhíu mày bài xích.
Tôi cảm thấy anh ta cần quan hệ cha con thân thiết hơn, “theo hướng nam tính”. Anh ta là con trai, từ nhỏ đã không có được phần yêu thương này, tôi muốn đứa con trai thuộc về anh ta tới bù đắp phần thiếu hụt ấy.
Ngoại trừ Khanh Khanh, không ai cảm thấy anh ta tốt.
Như vậy cậu nhóc mà Khanh Khanh thai nghén, sẽ ngửa đầu, trợn to đôi mắt đen láy, non nớt bập bõm sùng bái ba ba mình.
Giống như khi anh ta còn bé, đã hướng tới tình thân mà anh ta từng khao khát.
———
Mặt khác Thâm Thâm cũng khó xử không được mấy ngày.
Bàn tay bé bỏng của tiểu gia hỏa sẽ nắm chặt tay anh: “Ba, con siêu ngoan!”