Rõ ràng tiếng gọi của Ngư Tranh bộc lộ rõ sự thân thương, nhưng khi Túc Mạch vừa xoay đầu qua, một cái tát trời giáng đánh xuống khiến cô ta giật mình đến tỉnh rượu.
Tiếng “Chát” không hề lảnh lót, âm thanh mạnh mẽ đến mức chỉ nghe thấy đã cảm giác được độ đau thấu da thịt.
Sau trận chao đảo mất thăng bằng, Túc Mạch kinh ngạc trợn to mắt, trạng thái từ sững sờ phút chốc chuyển sang phẫn nộ quay ngoắc nhìn Ngư Tranh.
Thế nhưng Túc Mạch còn chưa kịp mở miệng, Ngư Tranh đã tươi cười, dùng giọng điệu mỉa mai giải thích: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi không phải đánh cậu đâu, chỉ là bàn tay tôi muốn hỏi thăm gò má cậu một chút.”
Hai mi mắt Túc Mạch giật lên vì tức giận dâng trào, thậm chí hai hàm răng của cô ta cũng nghiến chặt đến nổi cả cơ mặt. Ánh mắt Túc Mạch dành cho Ngư Tranh giờ đây đầy sự thù hằn, giọng nói cũng trở nên đầy đay nghiến: “Cố ý đánh người vô cớ, cậu đang thể hiện bản thân có học cũng như vô học đấy à?”
“Ấy!” Ngư Tranh giả vờ che miệng thốt lên ngỡ ngàng, tuy nhiên nối tiếp phản ứng lại là ý tứ châm biếm: “Tiêu rồi, tôi mới ‘trùng hợp’ chạm vào mặt cậu một cái, mặt nạ cậu đeo bấy lâu liền rơi ra rồi?”
Hết lần này đến lần khác bị Ngư Tranh lên mặt móc mỉa, Túc Mạch tuy tức đến mức muốn trào máu cũng không dại làm lớn chuyện, bởi cô ta ý thức rõ, hiện tại không chỉ Tiêu Cảnh Vũ, mà bạn bè của anh đều đang có ấn tượng tốt với Ngư Tranh.
So sánh về mức độ giả tạo nói đằng Đông làm đằng Tây, giữa Túc Mạch và Ngư Tranh đều một chín một mười. Nhưng người chiếm ưu thế lúc này là Ngư Tranh, Túc Mạch không thể tự biến mình thành kẻ đáng ghét.
Túc Mạch cố tỏ ra bình thản, vừa giơ tay xoa bên mặt bị đánh, vừa nở một nụ cười thương hại: “Cậu tức giận đến mức này, có phải chính cậu cũng không tự tin bản thân sẽ giữ được Cảnh Vũ phải không? Cũng phải nhỉ, vào những lúc Cảnh Vũ không liên lạc với cậu, vào những khi cậu ấy cô đơn cần người tâm sự, cậu làm sao biết được giữa tôi và cậu ấy xảy ra chuyện gì?”
Những lời khiêu khích mang theo tính sát thương từ Túc Mạch không ngừng công kích vào Ngư Tranh. Tuy nhiên, ngay cả thay đổi sắc mặt cũng không xuất hiện trên Ngư Tranh, đổi lại cô chỉ từ tốn đáp: “Cậu nói đúng, nhưng cậu yên tâm, trên giấy hôn thú Cảnh Vũ không cô đơn đâu.”
Vừa nghe đến đây, biểu hiện của Túc Mạch có hơi sượng lại, riêng sự tự tin của Ngư Tranh càng lúc càng tăng thêm: “Cậu có hiểu ý nghĩa của chính thất không? Mối quan hệ giữa tôi và Cảnh Vũ được pháp luật bảo vệ, còn cậu có tư cách gì chọc giận tôi?”
Chỉ qua vài lời nhắn nhủ nhẹ nhàng từ Ngư Tranh, Túc Mạch đã tức đến mức gồng cứng người. Nhưng không ngờ rằng, chỉ trong chớp mắt Túc Mạch đột ngột thay đổi biểu tình, từ oán giận trở nên đáng thương tủi thân.
Cô ta bỗng ôm chỗ bị đánh, cúi gằm mặt tỏ ra sợ hãi: “Ngư Tranh, cậu thật sự hiểu lầm rồi, mình đến Stanford học vì đó là ước mơ của mình, mình không hề có ý đồ nào khác!”
Trước sự lật mặt trong tíc tắc của Túc Mạch, Ngư Tranh không xoay đầu cũng biết có người thứ ba hiện diện, chính vì thế mới khiến lớp mặt nạ vừa rơi ra của cô ta tự động dính vào lại.
Quả nhiên, sau vài giây ngắn ngủi, mùi bia nồng đã bay đến trước mũi Ngư Tranh, từ phía sau cô cũng đổ ập lên một thân thể cao lớn.
Tiêu Cảnh Vũ ôm chầm lấy Ngư Tranh, dáng vẻ say ngất ngư gác cằm lên vai cô, lè nhè nhắc nhở: “Em mới khỏi sốt, đừng ra trời lạnh.”
Lúc này, Ngư Tranh bỗng nhìn thẳng qua Túc Mạch bằng thái độ đắc thắng, cố ý hỏi: “Cảnh Vũ, bạn Túc Mạch vì anh mà đổi nguyện vọng du học Úc sang Mỹ, còn vào đúng Stanford, anh nói xem sự hy sinh và cố gắng của bạn ấy có đáng tuyên thưởng không?”
Còn chưa dừng lại để suy nghĩ, Tiêu Cảnh Vũ đã bật ra đáp như một phản xạ: “Bằng đại học Stanford là sính lễ để anh lấy em, còn lại đều không liên quan tới anh.”
Biểu tình Túc Mạch lập tức suy sụp đi một nửa, Ngư Tranh lại thản nhiên nhướng chân mày tự đắc.
Rất nhanh, Ngư Tranh đã tỏ ra tiếc nuối, ngán ngẩm thở dài: “Tôi có chút hối hận khi ngày trước trách lầm Lê Lan, bởi cậu ấy thật sự đáng thương, đối xử với bạn hết lòng lại bị lợi dụng. Còn kẻ luôn tỏ ra oan ức yếu mềm như cậu, thực chất chỉ là diễn viên chưa nổi đã hết thời.”
Túc Mạch giận dữ đến mức lồng ngực căng phồng nhấp nhô, nhưng vì đang có sự hiện diện của Tiêu Cảnh Vũ nên không thể tỏ thái độ.
Đáng nói từ đầu đến cuối, Tiêu Cảnh Vũ hoàn toàn không để ý đến Túc Mạch, ngay từ lúc đi ra khỏi cửa anh chỉ chăm chăm vào mỗi Ngư Tranh.
Khi nghe cô nói những lời chẳng mấy thiện cảm với Túc Mạch, Tiêu Cảnh Vũ cũng tự giác hiểu ra vấn đề. Anh bỗng xoay Ngư Tranh lại đối diện rồi dứt khoát bế cô lên, hai tay anh ôm trọn mông cô, thấp giọng thoả thuận: “Đừng giận, anh thức cả đêm dỗ em được không?”