Cô đi vào phòng, đến ngăn tủ đồ nhỏ và mở ra, bên trong hộc là một cái hộp nhung màu đỏ rực như lửa bùng cháy, nằm dưới nó là một tờ hợp đồng.
Chỉ nhìn phía ngoài cô cũng đã nhận ra thứ đó là gì. Bởi lẽ, bản thân cô cũng đang giữ một bộ giống vậy. Nghĩ đến nó và chiếc hộp nhung, bất giác trái tim có chút nhức nhối và đau ầm ĩ.
Ánh mắt cô đầy xa xăm mà nghĩ tới một tương lai khác, giả sử Bình Nhu không bị bắt vào tù, thì chắc giờ này chị ấy đang đeo trên tay chiếc nhẫn xinh đẹp này rồi.
Bản thân cô dù sao cũng là kẻ dự bị, là kẻ chấp nhận làm ăn với anh, cho nên cô không có quyền gì để hối tiếc được cả.
Thở dài một tiếng, cô khụy nhẹ đầu gối xuống, tay lần mò tìm chìa khoá nhà cũ của mình. Dự tính lát đi khám thai về sẽ ghé qua đó lấy chút đồ của mình.
Lấy xong chìa khoá, cửa tủ đóng ầm một tiếng khá lớn, ngoài mặt cô vẫn cố gắng lạnh nhạt, xem như bản thân chưa từng thấy hai thứ kia.
Có điều cô nhớ rõ ràng hai thứ đó nằm ở bên thư phòng riêng của Mã Thiệu Huy, không biết tại sao lại nằm ở phòng của hai người đây, đã thế Mã Thiệu Huy còn để ở nơi dễ nhận thấy như vậy.
Đầu đã nhỏ rồi, Tiết Nhiên Ly ngại suy nghĩ nhiều, cô lắc nhẹ đầu cho quên đi hết mọi thứ vừa rồi, sau đó tiếp tục đi xuống chỗ sân trước nhà.
Lúc đến cửa căn biệt thự lớn, Mã Thiệu Huy đứng ngay bậc thềm trước cửa, dáng người cao ráo, anh đứng ngược sáng ánh mắt trời, điều này khiến anh như có hào quang xung quanh.
Cô dụi mắt, thử cố gắng lắc đầu cho mình bình tĩnh lại, ánh sáng có chút chói nên cô cũng hơi nhức mỏi cặp mắt.
– Anh còn chưa đi làm sao ạ?
Thường ngày vào giờ này là Mã Thiệu Huy đã ở trên công ty rồi, thế mà hiện tại vẫn còn đứng đóng cột ở đây. Tiết Nhiên Ly có chút khó hiểu, trong đầu thoáng qua một tia lý do, cô cho rằng anh đang chờ mình nhưng lại không dám nghĩ sâu vào nó, bản thân nhẹ nhàng phủi bỏ thứ phiền hà đó.
Nào ngờ đến, thật sự Mã Thiệu Huy thay đổi rồi, càng lúc càng dính cô như sam. Nghĩ lại thì có lẽ anh bắt đầu xà nẹo bên người cô, là khi Bình Nhu chính thức bị tạm giam trong ngục tù.
Mã Thiệu Huy chưa từng nói yêu cô, nhưng cách anh làm, cô biết anh đang cố gắng trở thành một người chồng, người cha tốt cho mối quan hệ hôn nhân này.
Đây đã từng là thứ mà trước kia cô ước ao nhưng lại không dám hành động thổ lộ. Đợi đến bây giờ nhận được, thì cứ coi như là niềm hạnh phúc nhỏ nhoi khi sắp lìa đời đi.
Tiết Nhiên Ly lạc quan nghĩ ngợi, mặc kệ hợp đồng, mặc kệ nhẫn cưới có chủ kia, trước mắt chỉ cần đón nhận mối quan hệ gia đình được chắp vá này mà thôi.
– Anh đi đến bệnh viện cùng em.
Mã Thiệu Huy cong môi cười dịu dàng lên tiếng, hiển nhiên như anh đoán trước được, Tiết Nhiên Ly đứng im, mặt nghệt ra như kẻ ngốc, anh lắc đầu cười thầm bất đắc dĩ.
Động tác của anh cực kỳ chậm rãi mà dìu dắt Tiết Nhiên Ly vào ghế ngồi, một bàn tay tính tế phủ lên viền cạnh trên của nóc xe, anh sợ đầu cô vô ý đụng phải nó. Tiết Nhiên Ly nhanh nhạy nhìn thấu hết hành động của anh, trái tim nồng nàn nhiệt độ ấm áp.
Trong lòng khẽ cười đánh giá tốt về anh. Giống hệt như cô thường làm khi anh còn là một thiếu niên troai troai đầy sức sống ngày xưa đó.