” Em nói đi!” Lục Diệp Bằng mỉm cười.
” Em thấy ở trên này anh nên có sự thay đổi một chút đừng làm tầng trệt với tầng trên đây có sự giống nhau….Ở trên anh có thể thiết kế theo phong cách Tây Âu chẳng hạn,em thấy cái đó mới thích hợp với anh…..”Lam Lam nói một tràn gợi ý cho anh, cô chỉ sợ anh không những phản đối mà còn giận cô nữa.
Lục Diệp Bằng nghe xong,gương mặt trở nên sáng rực,nụ cười bên khoé môi cũng hiện lên.
” Em thích kiểu Châu Âu sao?”
” Thích chứ!Em đã từng mơ ước có một căn nhà vừa mang phong cách cổ điển nhưng cũng pha một chút phòng cách của trời tây”Lam Lam thẳng thắng.
Lục Diệp Bằng chỉ gật đầu rồi xoay người rời đi không nói thêm một lời nào với cô.Lam Lam hồ nghi,không lẽ anh đã giận thật rồi hả?Cô chỉ đóng góp một chút ý tưởng,anh cũng có thể không nghe.
Người đàn ông này,không nghĩ lại nhỏ mọn như thế.Lam Lam chửi thầm anh trong lòng.
Trong chốc lát,Lục Diệp Bằng lại tiếp tục công việc của mình,không hề biết cô gái của anh không ngừng chửi anh trong bụng.Và vì thế,Lam Lam được xa tầm ngắm của Lục Diệp Bằng,cô lại tiếp tục đi tham quan xung quanh công trình.
Chung Linh thì không biết từ nãy giờ đã biến đi đâu mất tiêu,báo hại cô muốn kiếm người trò chuyện cũng không có.
Bàn tới bàn lui,Lục Diệp Bằng không ngờ anh đã bàn công việc tới tận hoàng hôn buông xuống,khí trời ở đây không giống London, cảm giác nóng nực luôn làm cho con người ta cảm thấy rất khó chịu.Khiến cho ba người đàn ông này từ khi nào đã cởi chiếc áo vest bên ngoài ra.
Khi công việc đã xong,Lục Diệp Bằng mới chợt nhớ tới cô liền ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.Ánh mắt chợt tối lại không nhìn thấy Lam Lam.
” Cô ấy đâu rồi?”
Nghe vậy,Hoắc Thiếu Tiên và Tịch Duy An cùng nhau ngẩng đầu lên.Câu nói của anh đã tác động tới Tịch Duy An,anh ta cũng nhìn xung quanh tìm kiếm vợ của mình.
Lục Diệp Bằng có một dự cảm chẳng lành liền xoay người đi,rồi nói.
” Ra ngoài tìm”.
Ba người đàn ông hốt hoảng chạy ra ngoài tìm kiếm.
Trong lúc chờ,Lam Lam đã đi ra tận phía sau công trường,ở đây khác ở phía trước.Hình như kết cấu mô hình,cô đoán phía sau này được anh xây thành khu vui chơi thì phải.Vì ở đây có không gian rất rộng,còn có vài chiếc xích đu,cầu tuột….
Đập vào mắt cô là một cái hố khá sâu,có lẽ là hồ bơi.Lam Lam mỉm cười liền bước tới vài bước,cô liền ngồi xuống nhìn xung quanh bên dưới.
Cô nhặt từ viên đá dưới chân mình lên,cô không nghĩ người ở đây mà lại có viên sỏi đá ở nơi này.Không lẽ Lục Diệp Bằng đã đem mấy viên sỏi này đến đây.
Công trình này anh xây dựng cho ai mà lại tâm huyết đến như vậy…..Lẽ nào anh xây dựng cho anh với người phụ nữ của mình và ở đây chính là thiên đường của con anh sao…?
Suy nghĩ đó chạy qua trong đầu lại làm trong lòng Lam Lam lại chùn xuống.Cô cụp mắt xuống nhìn những viên sỏi đá trong tay với gương mặt đượm buồn.
Ngay lúc này,sau khi đi một vòng,cuối cùng Lục Diệp Bằng đã tìm thấy người con gái trong lòng anh.Lam Lam ngồi đó nghịch cát không khác gì những đứa trẻ.
Bất giác khoé môi anh cong lên một nụ cười nhẹ,bước chân anh chuẩn bị đi tới.Nhưng không ngờ khi anh chỉ mới đi vài bước thì bất ngờ có một sự việc xảy ra.
Phía trên lầu đột ngột rơi xuống một vật gì đó khá lớn ngay chỗ Lam Lam đứng.
Lục Diệp Bằng chết sững.Ánh mắt tràn đầy kinh sợ.
” Lam Lam cẩn thận!” Lục Diệp Bằng gào thét lên.
Lam Lam giựt mình,cô chưa kịp xoay người lại nhìn ai đã kêu mình thì cô đã bị ai đó kéo mạnh.Cô trực tiếp ngã xuống nằm lên người của người đó.
Mùi hương quen thuộc bay thẳng vào mũi cô.Người này không khác chính là chồng cô
Lục Diệp Bằng.
Anh không thể nào suy nghĩ gì,khi cái vật trên trời càng lúc càng gần rơi xuống.Điều duy nhất anh có thể làm là lao ra như một tên điên cứu lấy cô.
Khi hai người té xuống thì vật đó cũng đã tiếp xuống dưới đất.Đó là một thùng gạch khá lớn.Nếu khi nãy anh không cứu cô kịp chắc có lẽ cô đã mất mạng vì sự sơ ý của anh rồi.
Lục Diệp Bằng nâng người cô ngồi dậy liên tục hỏi.
” Em không sao chứ…..? Bà xã em có sao không?”
Lúc này Lam Lam mới định hình được ngước mắt lên nhìn anh,cô nhìn những cục gạch bể tan nát kế bên,gương mặt xanh xao đã hoàn toàn bị hoảng sợ.
Nghe tiếng động mọi người cũng chạy nhanh lại.
Chung Linh bấy giờ mới xuất hiện,cô lập tức nhìn Lam Lam hỏi ngay.
” Chị! Chị không sao chứ!”
Lam Lam khẽ lắc đầu.
Thấy vậy sắc mặt Lục Diệp Bằng đột ngột thay đổi,cơn giận dữ bắt đầu hiện lên bừng bừng trên gương mặt góc cạnh của anh.Anh lập tức kéo mạnh tay cô cùng đứng lên.
Anh nhìn thẳng vào mắt Lam Lam quát thật lớn.
” Tại sao em không nghe lời anh,ai cho em rời khỏi anh?”
Lam Lam hoàn toàn bị tiếng nói của anh làm cho kinh sợ,cô đứng hình vài giây.
Lục Diệp Bằng lại lên cơn điên,dùng chân đá thật mạnh vào chiếc thùng bên cạnh,ánh mắt như muốn giết người đang dần hiện lên.Anh lại một lần nữa bước tới bóp chặt hai vai Lam Lam,giọng điệu không bình tĩnh thốt lên.
” Đi về cho anh,không ở đây một giây phút nào nữa”.
Dứt lời,Lục Diệp Bằng nắm lấy tay Lam Lam nhìn về phía người đàn ông đang mặc bộ đồ công trình,ra lệnh.
” Điều tra ai đang đứng ở trên đó,người nào làm rơi xuống.Tôi không biết sơ ý hay cố ý phải bắt hắn ta tới gặp tôi”
” Dạ…Thưa Tổng Giám Đốc” Nét mặt người đàn ông sợ hãi lập tức tuân theo.Ông ta chưa bao giờ thấy Tổng Giám Đốc của mình lại tức giận đến như vậy.Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ông vậy.
Lục Diệp Bằng nói xong,không thể nào kiềm chế kéo thẳng Lam Lam đi khỏi.
” Này…..Lục Diệp Bằng,anh không chở chúng tôi về luật sao….?” Chung Linh nhịn không được đành phải lên tiếng.Anh ta tính bỏ con giữa chợ sao….
Lục Diệp Bằng dừng bước nhưng không quay đầu lại nhìn.Anh liếc qua nhìn Lam Lam.
” Tự bắt xe mà về”.
” Anh nói gì vậy?” Chung Linh giận dữ,định bước tới chửi anh nhưng nào ngờ lại bị Tịch Duy An lôi lại.
Duy An thở dài xoa đầu Chung Linh.
” Chồng em không phải trưng đâu vợ à!……”
“Nhưng… “
“Thôi chúng ta sẵn dịp này đi tham quan một chuyến”.Duy An nhìn về Hoắc Thiếu Tiên ra hiệu.
Hoắc Thiếu Tiên chỉ biết mỉm cười nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng, sợ cái tên Lục Diệp Bằng sẽ làm tổn thương cô.
Một cô gái có một quá khứ đầy tối tăm