Nhưng anh vẫn an ủi cô: “Đừng khóc nữa! Không sao rồi! Khổ cực qua rồi!”
Anh lau mặt cô, chẳng hiểu sao càng lau càng không sạch. Thật không có đạo lý a! Giờ anh mới thấy rõ hóa ra chính là mồ hôi của anh rơi lên mặt cô. Anh cười.
Hai người đã trở thành cha mẹ rồi mà còn không tự giác, mặc dù vừa mới sinh con.
Cuối cùng Mạc Chí Hạo đành phải gọi Tu Lăng: “Còn không tới nhìn con gái đi!” ^ _ ^ (iu anh Lăng lớm í, quan tâm vợ hơn con kìa <3)
Bấy giờ Tu Lăng mới có phản ứng, xoay người lại đi hai bước: “Cái gì? Con gái?”
Hoàng Tư Liên gật đầu: “Ừ, một tiểu công chúa, sáu cân (bằng ba cân ở Việt Nam)”
Tu Lăng cau mày: “Sao lại là con gái?”
Mạc Chí Hạo và Hoàng Tư Liên nhìn qua con trai, cảm thấy lo lắng. Xem ra con trai mình có tư tưởng trọng nam khinh nữ. Như vậy thật không được. (hai người trọng nam khinh nữ thì có =.=)
Tu Lăng lúc này mới đi đến bế đứa bé. Nhỏ nhắn, đôi mắt cũng chưa mở ra, ngũ quan cũng không thấy được gì, da mặt nhăn nheo.
Nhưng anh vẫn ôm lấy, con của anh, dù hình dạng thế nào anh cũng thích.
Anh ôm con đến bên giường bệnh: “Nhìn xem, con gái chúng ta!”
Nhân Ly run lên: “Sao lại biến thành con gái? Ai đánh tráo?” (hự!!!!)
Anh trừng mắt với cô: “Phải trách giác quan thứ sáu của em không đúng chứ!”
Cô lập tức dịu giọng lấy lòng đón lấy cục cưng: “Con gái cũng tốt, nhu thuận, không phải nói con gái chính là áo bông nhỏ sao!”
Anh có phần phiền muộn, mất công chuẩn bị bao nhiêu đồ sơ sinh như vậy, cuối cùng lại không dùng đến. Cảm giác giống như là mất công ôn tập kĩ càng lắm rồi thầy giáo lại thông báo hủy thi.
“Áo bông nhỏ?” Anh nhắc lại lời cô, nhưng rõ ràng tâm tình không tốt: “Không phải em nói nhất định là con trai sao? Còn bắt anh mua nhiều đồ con trai như vậy. Giờ làm sao đây?”
Cô lại tố cáo tội trạng anh: “Thời đại nào rồi mà anh còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ như vậy hả? Con gái thì làm sao? Nó theo em mười tháng, khổ cực lắm mới sinh ra được. Đến lượt anh ghét bỏ nó à?”
Anh đau đầu, kết quả này là lỗi của anh sao? (không anh thì sao? Ai bảo anh không có “Y”)