Ngay giây phút ôm cô ban nãy cậu đã hối hận. Cảm giác khi hai cơ thể kề cận quá dễ chịu, cơ thể cũng vì thế đáp trả bằng phản ứng quá độ nhạy cảm, khiến cậu không thể kịp thời kiểm soát, chỉ biết dùng cái hôn dồn dập để khiến cô không chú ý tới.
Không ngờ cô chủ động ôm như gấu trúc thế này.
Chết mất thôi.
Ai mà ngờ có người nhìn thì khờ khạo, bản năng lại ghê gớm nhường này?
Từ đầu tới chân Thịnh Hạ nóng như sắt nung. Cái tai đón nhận trực tiếp lời cậu bỏng rát lạ thường, cảm tưởng sắp đứt đoạn.
Cô từ từ buông tay, ngồi thẳng người tách ra khỏi cậu.
Nhưng bắp đùi thì vì quán tính mà dịch về hướng ngược với phần trên cơ thể, va vào một thứ gì. Cô cúi đầu theo phản xạ –
Cho dù quần cậu rất rộng, vẫn có thể nhìn rõ phần gồ lên.
Thịnh Hạ nhảy phắt khỏi người cậu, suýt thì va vào bàn.
Trương Chú nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, lời nói đầy sự bất lực, “Chậm thôi, mình đâu có ăn cậu.”
Chẳng ngờ lời này càng khiến Thịnh Hạ như mèo bị giẫm phải đuôi, để yên chân trần co giò chạy, khi tới cầu thang luýnh quýnh mãi vẫn không xỏ đúng dép, bèn xách cả dép chạy lên tầng.
Trương Chú nhìn cả chuỗi động tác của cô, đỡ trán ngồi ngả vào sô pha, khóc dở mếu dở.
Xong rồi, bao công sức tiêu tùng cả rồi.
Thịnh Hạ lên tầng, khi qua lan can lại không thể dằn lòng liếc xuống một cái, không ngờ va ngay vào ánh mắt vừa bất lực vừa thích thú của cậu. Cô vội lảng mắt đi, lao một mạch về phòng như chạy trốn.
Trong phòng tối om om. Cô dựa vào cửa thở khó nhọc.
Trong trí chỉ toàn hình bóng cậu lúc nãy: Đôi chân dài mở ra một cách tự nhiên, thoải mái dựa người vào ghế, một tay đỡ trán, nhìn cô với nụ cười cam chịu.
Gợi cảm. Sự gợi cảm lơi lỏng.
Lần đầu tiên Thịnh Hạ cảm thấy từ này hình tượng như thế.
Ban nãy cậu đã nói gì?
Ăn cô?
Dùng từ kiểu lộ liễu gì vậy!
Với cả cậu, cậu, cái thứ đó, sao lại như thế?
Phạm luật!
Thịnh Hạ cẩn thận rút hai tờ khăn giấy ra lau chân, đặt dép xuống xỏ vào, đưa tay lên mặt quạt gió. Đến khi bình tĩnh, cô mới rón rén chui vào chăn, cơ thể vẫn nóng khó tả.
Bên cạnh, Tân Tiểu Hòa trở mình. Thịnh Hạ quay đầu sang, chả hiểu sao cứ cảm giác Tân Tiểu Hòa đang cười?
Gặp ma rồi.
Phù –
Đi ngủ! Ngủ mau! Cậu thích ngủ không thì tùy!
–
Chuyến đi chơi sau đó, mọi người phát hiện Thịnh Hạ cứ dính với Đào Chi Chi và Tân Tiểu Hòa, ngồi xe ngồi cùng Đào Chi Chi, đi thuyền ngồi cùng Tân Tiểu Hòa, tóm lại là không để ý tới Trương Chú.
Cũng không thể nói là lạnh nhạt, chỉ là không thân mật sến súa, không nắm chặt tay không chịu buông như ngày đầu tiên.
Dương Lâm Vũ còn lo hai người cãi nhau. Tân Tiểu Hòa chỉ cười chẳng nói gì.
Cả Đào Chi Chi cũng tỏ thái độ như nhìn thấu hồng trần. Dương Lâm Vũ cảm thấy mình mới là người bị cô lập.
Tuy vậy những gì nên chơi vẫn chơi không bỏ, những gì nên ăn vẫn thử hết, chuyến du lịch Hà Yến kéo dài vài ngày thành công mĩ mãn.
Tối ngày cuối cùng, cả hội quyết định về căn hộ nấu cơm, mỗi người nấu một món coi như từ biệt.
Khi mua đồ ở siêu thị, vốn dĩ Thịnh Hạ bám chặt lấy Tân Tiểu Hòa và Đào Chi Chi. Ba cô gái đi trước chọn tới chọn lui, hai cậu chàng lẽo đẽo đằng sau đẩy xe hàng.
Nhưng đi siêu thị ấy mà, đi mãi một lúc sẽ tự động tách ra lúc nào không hay.
Thịnh Hạ ngồi chỗ quầy đồ uống do dự: Mua pepsi hay coca-cola đây nhỉ?
Bỗng cái bóng cao lớn từ đằng sau lồng lên, tiếp đó một người ngồi xổm xuống bên cạnh. Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m. design. blog và nick wattp3d namonade của người dịch. Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Trương Chú nhìn xe hàng, bàn tay gầy gò chỉ tới lui giữa kệ nước ngọt: “Chọn binh điểm tướng, cưỡi ngựa sa trường, tay chỉ tới ai, theo ta ra trận, kẻ không chịu theo, thì là cún con….”
Nói tới chữ cuối, ngón tay cậu chỉ vào lon pepsi, nhìn cô tranh công: “Cái này đi.”
Rồi bê một thùng pepsi bỏ vào xe.
Thịnh Hạ vẫn còn ngơ ngác trong bài vè kì quặc cậu đọc, chưa kịp đứng dậy.
Trương Chú lại ngồi xuống, ngón tay chỉ tới lui giữa cô và chỗ nước ngọt: “Chọn binh điểm tướng, về nhà ăn cơm, tay chỉ tới ai, theo ta đi về, ai mà đi theo, thì là…”
Khi chỉ còn một chữ, tay cậu chỉ tới Thịnh Hạ, tức chữ cuối sẽ vào lon nước ngọt. Bỗng cậu kéo dài giọng, đổi lời: “Bảo bối.”
Chữ bảo vào lon nước, còn chữ bối thì khi thốt ra, ngón tay đã chỉ ngay mũi Thịnh Hạ. Cậu cong môi, đôi mắt đen sáng in hình bóng cô đang ngơ ngác.
Tim Thịnh Hạ dồn lên như trống trận, tưởng sắp nhảy khỏi cổ họng.
Đã bao lâu rồi, mà vẫn luôn lạc lối chỉ vì vài câu nói của cậu.
Thịnh Hạ nắm ngón tay cậu, đang nghĩ nói gì để cứu vớt chút thể diện ít ỏi, cằm đã bị ngón tay vừa chỉ vào mũi đẩy hếch lên. Cậu kề lại cho một cái hôn phớt, thản nhiên nắm tay kéo cô đứng dậy, “Theo mình đi chứ? Cậu bị chỉ trúng rồi.”
Ai mà đi theo, thì là bảo bối.
Bảo bối.
Thịnh Hạ đứng hình.
Có phải cậu đã tính trước rồi không?
Vì vậy khi hai con người “xa mặt gần lòng” mấy ngày qua lại tay nắm tay xuất hiện ở quầy thu ngân, ai nấy sững sờ.
Chuyện gì đây? Lượn một vòng siêu thị đã dỗ xong rồi?
Dương Lâm Vũ: “Không hổ là anh Chú của mình.”
Tân Tiểu Hòa: “Hờ, chứ để nhà ngoại đi rồi mà vẫn chưa dỗ được vợ thì mặt mo à.”
Nguyên một xe hàng đầy ắp, bỏ vào hai túi đựng cỡ cực lớn.
Nhìn hóa đơn, thấy gần sáu trăm.
Vậy cũng đâu có rẻ hơn đi ăn ngoài?
Trương Chú phản xạ lấy điện thoại, đã mở giao diện trả tiền, song liếc thấy người bên cạnh cau mày là tự hiểu, đưa điện thoại cho cô, “Thế cậu trả đi.”
Thịnh Hạ nín lặng.
Vậy có khác gì cậu trả?
Cô vừa định tìm điện thoại của mình, Tân Tiểu Hòa đã chủ động đưa điện thoại sang.
Từ xa tới là khách, có thế nào Thịnh Hạ cũng không thể để Tân Tiểu Hòa trả, bèn lấy điện thoại Trương Chú ra thanh toán. Tích, thanh toán thành công, màn hình nhảy về trang chủ thanh toán, Thịnh Hạ liếc sơ đã thấy số dư.
Cô sửng sốt, nhìn thêm một lần để chắc chắn mình không nhầm.
Sáu chữ số?
Thịnh Hạ còn ngạc nhiên, Tân Tiểu Hòa đã khách sáo lên tiếng: “Ôi chao, lại để anh Chú tốn kém rồi, thế sao mà được. Anh Chú, lát gửi lì xì phải nhận đó nhá?”
Trương Chú đút điện thoại vào túi, xách túi đồ, một tay khác duỗi về sau với tay Thịnh Hạ như hành động đã được lập trình sẵn, riêng mắt vẫn nhìn Tân Tiểu Hòa: “Không cần.”
Tân Tiểu Hòa: “Không được không được.”
Trương Chú: “Lần sau bọn mình về quê, cậu mời đấy.”
Tân Tiểu Hòa lập tức tổ lái: “Làng đại học chỗ bọn này cũng hơi bị xịn xò đấy nhá, quê cái gì, ngon nói lại xem?”
Dương Lâm Vũ thì gật đầu: “Ok, coi như bọn này hời, vật giá dưới quê rẻ ấy mà.”
Tân Tiểu Hòa không phục: “Không, không được ăn không của anh Chú.”
Dương Lâm Vũ: “Ơ, anh Chú của cậu có tiền mà! Ai cần cậu lo?”
“Hử? Tiền nhiều cỡ nào?”
“Chắc chắn là nhiều hơn cậu… ờm, hơn cả mình. Hơn cả hai đứa mình cộng lại.”
“Oa!”
Về tới căn hộ, lúc chiên cánh gà Thịnh Hạ cứ nghĩ mãi chuyện này.
Lúc trước khi giành thủ khoa, nhiều công ty doanh nghiệp muốn tặng tiền nhưng cậu không nhận, sau chỉ lấy một trăm nghìn tiền thưởng của chính phủ và năm mươi nghìn của nhà trường. Một phần trong số đó cậu bỏ từ thiện, cụ thể bao nhiêu cô không biết, tuy thế chắc là không ít, vì quỹ từ thiện còn tặng cả cờ thi đua.
Hơn nữa mới nhập học sẽ phải tiêu nhiều. Cậu còn mua một cái xe đạp giá khá cao, đâu có thể còn dư nhiều tới thế? Hơn nữa cậu giống kiểu thỏ đào ba hoang, chắc còn nguồn thu khác.
Cậu nhiều tiền hơn cô ư?
Hậu quả khi nghĩ vẩn vơ là món cánh gà cô ca của Thịnh Hạ cháy hỏng hết.
Trừ Trương Chú ăn từ đầu tới cuối, những người khác không thử tới miếng thứ hai.
Món của mọi người cũng chẳng ra làm sao.
Sườn chua ngọt của Tân Tiểu Hòa không hề có tí vị chua, ngọt ngấy; trứng xào cà chua của Dương Lâm Vũ chỉ còn thấy có nước cà chua; món của Đào Chi Chi tạm được, nấu bún ốc, tệ cỡ nào vẫn nuốt nổi.
Chỉ duy món gà kho tiêu của Trương Chú là đầy đủ sắc hương vị, còn ngon hơn gà om vàng bán ngoài phố.
Dương Lâm Vũ nghĩ mãi không hiểu: “Chú, cậu biết nấu ăn hồi nào vậy?”
Trương Chú: “Từ lúc coi Hầu Tuấn Kỳ livestream.”
“Ha ha ha ha.”
Hầu Tuấn Kỳ đã sang Canada, chẳng học được gì, chỉ chăm chăm mỗi trò nấu nướng. Mỗi lần định nấu một bữa ngon, cậu chàng lại call video gọi hết mấy thằng bạn vào khoe một chập.
Một khi có điềm báo nổ nhà bếp, cậu chàng sẽ quả quyết ngắt ngay cuộc gọi.
Còn nếu thành công, thì sẽ show hết lên weibo, wechat để không ai không biết.
Đào Chi Chi ăn cay cực giỏi, nhận thầu hết hơn nửa đĩa gà, vừa gặm đùi gà vừa nói không rõ chữ: “Anh Chú, xin hỏi anh có anh em nào cũng biết nấu ăn mà còn độc thân không?”
Trương Chú: “Hầu Tuấn Kỳ, cao giàu đẹp.”
“Ha ha ha ha ha được đó!” Dương Lâm Vũ hùa theo.
Thịnh Hạ đỡ trán, cao giàu đẹp ư?
Hình như cũng có thể nói như vậy. Quả thật ngoại hình Hầu Tuấn Kỳ không hề tệ.
Biết nấu ăn? Việc này thì chắc chứ?
Tân Tiểu Hòa nói nhỏ: “Lão Hầu m95, Đào Tử bao nhiêu? 1m65 à?”
Đào Chi Chi ỉu xìu: “1m63.”
Dương Lâm Vũ: “Hình như đang trend đũa lệch dễ thương mà?”
Trương Chú: “Không sao, không ảnh hưởng…”
Nói được nửa thì hình như nghĩ tới gì, cậu dừng khựng lại, liếc nhanh qua Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ lập tức cúi đầu, chăm chăm ăn cơm.
Tự dưng thấy chột dạ.
Trong trí bỗng chớp lên hình ảnh cậu ôm eo xách cả người cô lên.
Chả hiểu sao, cô cứ cảm thấy nửa sau cậu định nói là – hôn?