Tiêu Tả nhìn hai người tình chàng ý thiếp, có chút chịu không nổi: “Được rồi, hai người có chuyện gì không thể nói một cách tử tế được à? Sao phải kề tai nói nhỏ, ân ái thế làm gì?”
Tống Lăng lạnh lùng nhìn Tiêu Tả: “Mày câm miệng.” Ngay sau đó đổi thành giọng điệu dịu dàng với Chu Thanh Lạc: “Em nói tiếp đi.”
Tiêu Tả: “…”
Chu Thanh Lạc ghé sát vào tai hắn thấp giọng nói: “Ba em muốn cho mấy người bác Chu vào ở tạm phòng ngủ. Chúng ta dọn đến biệt thự của anh ở đi.”
Tống Lăng mới vừa lật bài lên, nghe vậy, bài đang cầm trong tay rơi lả tả, cũng không khống chế được âm lượng: “Em, em nói gì cơ? Ai cơ?”
Chu Thanh Lạc vẫn giữ vẻ mặt đó, có chút thẹn thùng mà nói: “Nếu không tiện thì thôi, em tự mình nghĩ cách…”
Chu Thanh Lạc còn chưa nói xong, Tống Lăng lập tức chặn lời cậu: “Rất tiện!”
Chu Thanh Lạc cười một chút: “Được.”
Tống Lăng gắt gao mím môi, cuối cùng không kiềm chế được, trực tiếp cười ra tiếng.
Tiêu Tả dùng sức xoa xoa cánh tay chính mình: “CMN hai người đang làm gì đấy, nhìn da gà tao rơi đầy đất rồi đây này.”
Tống Lăng cực kỳ đắc ý nói: “Thanh Lạc muốn dọn đến nhà tao ở.”
Tiêu Tả hơi ngớ ra, từ trước đến nay hắn chưa từng nghe thấy hai chữ “nhà tôi” từ miệng Tống Lăng.
Tống Lăng có rất nhiều nhà. Nếu hỏi hắn ở chỗ nào, hắn chỉ nói đúng tên địa danh.
Tôi ở biệt thự Long Loan.
Tôi ở Thiên Cảnh Danh Đô.
Trước kia hắn thường sống trong chung cư, cái chỗ mà trước đây Giang Thời Ngạn thường tới, hắn cũng chỉ bảo là tôi ở Thư Hương Danh Đế.
Chưa từng nói “tôi ở nhà” hoặc là “đến nhà tôi”.
Tiêu Tả theo bản năng hỏi: “Nhà mày ở đâu?”
Mọi người: “?”
Tiêu Tả: “Ý của tao là, nhà nào của mày?”
Tống Lăng: “Biệt thự Long Loan.”
Mọi người sửng sốt, tiếp đó hô to gọi nhỏ, quỷ khóc sói gào.
“CMN!”
“Quá ngược cẩu!”
“Đồ chó! Mày vẫn là người à!”
“Đều do Thanh Lạc tốt tính, mới bị mày ăn sạch sành sanh.”
Chu Thanh Lạc nghe vậy, thần sắc cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục như thường, có vẻ thẹn thùng.
Chỉ có Tiểu Từ thấy được vẻ giật mình của cậu.
Tống Lăng: “Mày nói cái mẹ gì đấy?”
Tiểu Từ hung dữ trừng mắt nhìn Tiêu Tả: “Anh đừng mở mồm ra nữa.”
Chu Thanh Lạc cười hì hì nói: “Ngày mai chúng tôi dọn đi luôn, các anh có ai rảnh thì tới giúp đỡ nha.”
Tiêu Tả mơ màng: “Nhanh như vậy sao?”
Kế tiếp lại là một trận ồn ào náo nhiệt.
May là Chu Thủ Lâm đã nấu xong cơm, sau đó gọi bọn họ qua ăn cơm, lúc này Quan Minh Lãng mới không bị ngược cẩu quá thảm.
Chu Thủ Lâm làm nguyên một bàn đầy đồ ăn, nhiệt tình tiếp đón: “Các cháu cứ ăn tự nhiên, ăn thoải mái vào nhé. Tiểu Tiêu, Tiểu Từ, Tiểu Quan, đừng khách sáo, đây chỉ toàn cơm nhà làm, chắc sẽ không thể so được với bữa cơm bình thường của mấy đứa.”
Tiêu Tả: “Cơm chú Chu làm là thiên hạ đệ nhất, sau này chú mở quán, ngày nào cháu cũng đến đây ăn.”
Bầu không khí trên bàn cơm vô cùng hòa hợp, cả quá trình Tiểu Từ thường xuyên nhìn về phía Chu Thanh Lạc, chỉ thấy cậu vẫn cười cười nói nói, thần sắc như thường, nhìn không ra có điểm nào kỳ lạ.
Tiểu Từ mong là do bản thân nghĩ nhiều, nhưng về sau cô tuyệt đối sẽ không giúp đỡ bọn họ lừa Chu Thanh Lạc nữa.
Chu Thủ Lâm ăn một lát liền rời khỏi, người trẻ tuổi thường có chuyện riêng cần nói của bọn chúng: “Các cháu cứ từ từ ăn và trò chuyện, cơm nước xong chú muốn đi dạo một lát.”
Chu Thủ Lâm vừa đi, Tiêu Tả liền hăng hái hơn: “Tới tới tới, chúng ta cạn một ly, chúc mừng Tống Lăng của chúng ta từ nay về sau có gia có thất, dô một cái.”
Chu Thanh Lạc cũng rót một ly rượu nhỏ, Tống Lăng đành lấy đi: “Em không thể uống rượu.”
Nói xong, hắn rót cho Chu Thanh Lạc một cốc nước chanh.
Tiêu Tả hận không thể tự chọc mù hai mắt mình.
Trước kia lúc Chu Thanh Lạc chắn rượu cho hắn, hắn thờ ơ lạnh nhạt, người ta uống rượu đến mức phải nhập viện nhưng hắn vẫn chả quan tâm.
Hiện tại lại coi như cục cưng vậy.
Tiêu Tả: “Tới tới tới, ly thứ hai, chúc Tống Lăng của chúng ta dục hỏa đốt người.”
Quan Minh Lãng vừa nghe thấy thì cười ha ha.
Tiêu Tả: “Nói sai nói sai rồi, là dục hỏa trùng sinh, cuối cùng cũng có hình người.”
Chu Thanh Lạc yên lặng uống nước chanh, vẫn luôn cười.
Tiêu Tả: “Cuối cùng chúc hai người bách niên hảo hợp, bạch đầu giai lão, vĩnh kết đồng tâm, ân ân ái ái, mãi mãi hạnh phúc.”
Quan Minh Lãng cũng đứng lên: “Lần này Tống Lăng có thể khỏe lên, đại công thần chính là Thanh Lạc. Tôi kính Thanh Lạc một ly.”
Chu Thanh Lạc: “Bác sĩ Quan khách khí rồi.”
Tiêu Tả: “Đúng đúng đúng, công lao của Thanh Lạc không thể chối bỏ, tôi cũng kính Thanh Lạc một ly.”
Chu Thanh Lạc: “Anh Tiêu khách khí quá.”
Tiểu Từ cũng đứng lên: “Tôi cũng kính Thanh Lạc một ly, hy vọng Thanh Lạc vui vẻ hạnh phúc.”
Chu Thanh Lạc giương mắt nhìn cô một cái, cười với cô nàng: “Cảm ơn Tiểu Từ.”
Chu Thanh Lạc rót một chén rượu, đứng lên nâng chén về phía Tống Lăng.
Tiêu Tả và Quan Minh Lãng hơi say, ồn ào đòi hai người uống rượu giao bôi.
Chu Thanh Lạc cười cười, nói từng chữ một rõ ràng, có lực: “Tống Lăng, hy vọng từ nay về sau anh luôn hướng về phía mặt trời, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ngạo tuyết lăng sương, tràn ngập ánh sáng.”
Chu Thanh Lạc nói xong, nhẹ nhàng chạm vào chén rượu của hắn, một mình uống một hơi cạn sạch.
Không khí ồn ào náo động, mãi đến khi đêm khuya tĩnh mịch, sao trời lấp lánh, trong phòng nhỏ mới dần dần yên lặng.
Tống Lăng uống hơi nhiều, nằm trên giường ngốc nghếch nhìn lên trần nhà.
Hắn chưa từng nghĩ, hắn cũng có thể hạnh phúc.
Có bạn bè, có người yêu, cũng sẽ không gặp ác mộng nữa.
Nhưng hình như Thanh Lạc của hắn không vui lắm.
Giống như một người trong suốt vừa an tĩnh vừa ngoan ngoãn.
Hắn quay người lại, Chu Thanh Lạc nằm nghiêng, quay lưng về phía hắn.
Hắn đứng dậy, xốc chăn Chu Thanh Lạc lên, chui vào.
Cơ thể Chu Thanh Lạc cứng đờ một chút rồi không có chút động tĩnh nào nữa.
Tống Lăng ôm sát người, đầu vùi ở cổ cậu, Thanh Lạc không vui, hắn sẽ không náo loạn, nếu như là ngày thường, cậu sẽ đẩy hắn ra, mắng hắn không biết xấu hổ.
“Thanh Lạc.”
“Dạ?”
“Hôm nay em yên tĩnh quá.”
“Em hơi mệt.”
“Không phải.”
“Bởi vì vẫn luôn lo lắng về bệnh của anh, hiện tại bỗng nhiên tốt lên, em cảm thấy tự dưng nhẹ nhõm nhanh quá, nên hơi không thích ứng kịp.”
“Em không vui à?”
Chu Thanh Lạc trầm mặc không nói lời nào, sau một lúc lâu mới thừa nhận: “Vâng, có chút không vui.”
“Vì sao vậy?”
“Bởi vì đã lâu em không vẽ tranh, em rõ ràng rất thích vẽ tranh.”
“Em đừng không vui, về sau em muốn làm cái gì thì làm cái đó.”
Chu Thanh Lạc: “Nếu em muốn rời xa anh thì sao?”
Tim Tống Lăng như lỡ một nhịp.
Không biết là ảo giác hay do men say quấy nhiễu, Tống Lăng loáng thoáng cảm thấy, vừa rồi Thanh Lạc uống ly rượu kia, vừa là chúc phúc nhưng đồng thời cũng là cáo biệt.
Tống Lăng: “Thanh Lạc, nghĩ đến chuyện em sẽ rời bỏ anh, chỉ một thoáng thôi cũng khiến anh đau lòng, em đừng rời khỏi an. Anh vẫn luôn là hai bàn tay trắng, nhưng anh cảm thấy hiện tại như đã có được tất cả, em có biết không?”
“Em quá tốt, như thần tiên vậy, nhưng anh có tư tâm và dục tình đối với em, là do anh càng ngày càng tham lam.”
___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Vậy cũng không tránh được hoả táng tràng* / Lãng ca mặt lạnh lùng
Bàn về cách suy nghĩ Lạc đuổi người.
* Hoả táng tràng (火葬場): lò thiêu dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ.