Khi món cuối được mang ra, Trì Tuyết ngẩng đầu lên, đã nghe mấy đồng nghiệp than khe khẽ.
“Đẹp trai ghê”.
“Ủa, hình như là Nguyễn Minh.”
Nghe đến cái tên ‘Nguyễn Minh’, Quế Chi đột nhiên giật mình một chút, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lướt qua biển người đã tìm thấy anh. Trì Tuyết nhìn sang Quế Chi, bấy giờ mới tìm thấy Minh đứng ở cổng ra vào.
Hôm nay, anh mặc một bộ vest đen, đây không phải là lần đầu tiên Trì Tuyết gặp anh Minh, nhưng lần nào cũng có một cảm giác mới mẻ. Anh Minh vốn là người cuồng công việc, dáng vẻ bên ngoài đang độ phong độ lắm, gương mặt cũng trẻ trung không thể nhìn được tuổi anh từ bên ngoài, ngoại trừ đôi mắt. Đôi mắt anh như thể chứa hết kiến thức của anh, sâu sắc mà không kém phần hiểu biết. Khi nhìn vào mắt anh, mới thấy được độ tuổi đúng của anh, là một người đàn ông thành đạt thành công. Mà Nguyễn Minh, là một cái tên làm nên thương hiệu, Nguyễn Minh Group được phát triển từ mười năm trước, khi ấy Trì Tuyết và Quế Chi vẫn còn là một cô bé học cấp hai thôi, còn Nguyễn Minh đã bắt đầu khởi nghiệp rồi. Cái tên của anh, viết nên một truyền kì trong giới kinh doanh, câu này cũng chẳng phải nói ngoa.
Nhưng không phải vì thế, Trì Tuyết có ấn tượng với cái tên Nguyễn Minh, là bởi vì cô bạn ngồi kế bên đây. Trì Tuyết nhìn sang, đã thấy Quế Chi mang vẻ đờ đẫn không ngoài dự đoán. Cô thở dài khe khẽ, cứ mỗi lần ở gần anh Minh, Trì Tuyết cảm thấy Quế Chi chẳng còn là Quế Chi nữa.
Đến khi cô nhìn lên lại, đã thấy Thanh Lam xuất hiện bên cạnh anh Minh từ bao giờ. Trì Tuyết hơi kinh ngạc, không ngờ Thanh Lam lại quen biết với anh Minh. Vì sao cô biết điều này? Bởi vì Thanh Lam bước đến cạnh anh Minh, gương mặt bừng sáng, vẻ khô cằn lột đi, chỉ còn lại nụ cười như hoài xuân, đi đến gần anh Minh. Anh Minh như chỉ đi ngang qua, thấy Thanh Lam cũng nán lại nói chuyện với cô ấy một chút.
Hai người chẳng biết nói gì với nhau, mà Thanh Lam vừa nói vừa cười, anh Minh cũng không hề xa lạ gì, vẫn đáp hùa theo câu chuyện của cô ấy. Hai người nói chuyện rất lâu, đến khi Thanh Lam đưa tay chỉnh lại cổ áo vốn đã tươm tất của anh Minh, vẫn thấy anh hơi nhìn thoáng chút, rồi gật đầu cảm ơn. Bấy giờ mới tạm biệt Thanh Lam rời đi.
Đến khi Thanh Lam quay lại bàn, những người xung quanh rối rít.
“Chị Lam, chị quen với anh ấy à? Có phải Nguyễn Minh Group đó không?” Thanh Lam lườm cô đồng nghiệp, nụ cười còn chưa tan, nên vẫn nhiệt tình gật đầu.
“Đúng vậy, đúng là anh ấy, không ngờ lại gặp anh ấy ở đây”.
“Chà, không ngờ nha. Chị Lam, anh ấy có vợ chưa?” Thanh Lam lắc đầu, hai má hây hây niềm vui.
“Chưa đâu, còn độc thân đấy. Lâu không gặp mà ngỡ như mới hôm qua”.
“Ôi, bữa nào chị dẫn em theo làm quen với, gặp được sếp lớn một lần cho biết”.
Thanh Lam nhìn về cô ấy, dáng vẻ không có gì phản đối, mới gật đầu. “Được thôi, nhưng anh ấy không thích người lạ lắm”.
Đồng nghiệp nghe vậy nhao nhao lên ồn ào một lúc, khen Thanh Lam hết lời.
Trì Tuyết nghe thấy nhướn mày một đỗi, chẳng biết giọng nói thân thiết thế này là sao. Cô nhìn sang Quế Chi, đã thấy cô cầm bánh plan lên ăn đến cái thứ ba, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.
Trì Tuyết đợi một chút, chưa kịp nói gì đã nghe Thanh Lam nói, “Ăn xong chúng ta đi tăng hai đi, ở dưới có một bar đó. Chúng ta đi karaoke”.
“Được đó, được đó, lâu rồi em không hát”.
“Lát nữa đừng ai giành mic với em đó”.
Trì Tuyết nhìn về phía bên đó hưởng ứng, mới nghe Quế Chi thì thầm lẩm bẩm.
“Tớ không đi hát đâu. Tớ muốn đi bar cơ”.
Cô nhìn Quế Chi, trong lòng nghĩ đến kí ức với bar, sao giống như cô lúc trước vậy nhỉ? Nhưng cô không nói ra, chỉ khuyên can, “Quế Chi, trễ rồi, bar gì giờ này nữa. Tụi mình đi về đi được không?”
Quế Chi lắc đầu.
“Cậu có phải bạn tớ không? Cậu hết thương tớ rồi hả?”
Cô: “… “
Vậy là để chứng minh Trì Tuyết thương Quế Chi không ai bằng, cô phải dắt Quế Chi đến tận bar ở tầng dưới, kéo Quế Chi lên bàn ngồi, rồi đối diện với thức uống xanh đỏ nồng rượu trước mặt, uống một cốc cho Quế Chi hài lòng.
Quế Chi uống khá nhiều, uống rượu như nước, Trì Tuyết thấy mà đau dạ dày thay cô.
“Chi à, tụi mình đừng uống nữa, về đi được không?”
“Không về. Uống đi”.
Quế Chi cụng ly, uống ừng ực một ly. Trì Tuyết thấy mà đau cả đầu, trong tại tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, bên cạnh có một cô bạn say khướt, Trì Tuyết thở dài, gọi cho Quế Chi một ly cocktail. Cocktail vốn không có rượu nặng lắm, vậy mà Quế Chi còn say được, thì Trì Tuyết cũng bó tay rồi.
Tửu lượng của Trì Tuyết không tốt lắm, uống một lúc lại nhớ ra những chuyện không đầu không đuôi. Kí ức với bar của cô chẳng đẹp đẽ gì, bây giờ nghe nhạc đinh tai nhức óc, trong lòng có một nỗi lo sợ không rõ ràng, vậy là chẳng buồn khuyên Quế Chi nữa, đành phải nhấp một ngụm rượu đuổi đi cảm xúc của mình.
“Chi à, uống đến chết cũng không thay đổi được gì đâu. Cậu đừng hành hạ mình như vậy.”
Quế Chi nhìn cô, trong cơn say nhưng nỗi đau còn tỉnh táo, “Tớ biết, không thay đổi được, tình cảm sai trái, không tiến đến được. Từ ngày tớ biết tớ thích một người, tớ đã buông bỏ rồi. Vậy mà hết lần này đến lần khác người ấy vẫn cứ lượn lờ trước mặt tớ, nhớ mà không thể nói, yêu mà không thể chạm. Thậm chí muốn một cái nắm tay âu yếm còn không thể…”
Quế Chi lại uống, Trì Tuyết thoáng thấy trong mắt cô có một thứ nước lấp lánh, nhưng bar quá tối, nhìn không rõ là gì.