– Anh dễ thương hơn Dương Thần đấy, lời nói cũng rõ ràng rành mạch… Anh đã nói như thế đấy nhé, tôi sẽ mặc định là anh đã đồng ý cho tôi mang Trần Dung theo, sau này đừng có nói là do tôi tự quyết đấy nhé.
Trần Bác cười đỏ mặt:
– Không, sẽ không thế đâu… Tôi nói câu này cô Sắc Vi đừng để ý nhé, ngoại trừ Chủ tịch công ty tôi, thì cô là cô gái xinh đẹp nhất mà tôi từng gặp đấy, người như cô sao có thể làm điều gì có lỗi với mấy kẻ tiểu tốt như chúng tôi chứ… Ha ha…
– Chủ tịch công ty anh ư?
Đôi mắt diễm lệ của Sắc Vi lóe lên, nhìn Dương Thần bằng ánh mắt đầy ẩn ý:
– Vậy chắc là đẹp như tiên nhỉ?
Trán Dương Thần lấm tấm mồ hôi, không dám nhìn thẳng mặt Sắc Vi.
Trần Bác nào biết nội tình, nói với vẻ có phần sùng kính:
– Đúng vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy đã ngẩn ngơ, cũng giống như hôm nay nhìn thấy cô Sắc Vi vậy, nhưng người trong công ty tôi đều rất kính trọng cô ấy, rất nhiều người coi cô ấy là thần tượng.
Sắc Vi cười nhạt gật đầu, nói vài câu với Trần Bác về chuyện gia đình, rồi nói với Dương Thần:
– Dương Thần, em có chuyện muốn nói riêng với anh, tối nay anh có rảnh không?
Dương Thần thấy rõ vẻ mặt Sắc Vi có nghĩa: Anh không đến là chết chắc đấy, cứng đơ người nói:
– Rảnh, anh nhất định sẽ đến, ha ha…
Khi giải quyết xong việc của Trần Dung, Dương Thần vui vẻ chở hai anh em về phòng trọ, Trần Bác nhanh chóng sắp xếp chỗ cho em gái, cũng không đi làm nữa.
Một mình Dương Thần không có việc gì, Sắc Vi hẹn buổi tối, đi đến bệnh viện thăm Nhược Khê thì sợ gặp người khác, Lý Tinh Tinh thì chắc là giờ này đang ở trường, nghĩ đi nghĩ lại thì chỉ có đến công ty chơi trò chơi thôi.
Nhưng vừa định quay về Quốc Tế Ngọc Lôi thì điện thoại đổ chuông, người gọi điện đến khiến Dương Thần chẳng hiểu là ai, mãi sau mới nhíu mày nghĩ ra, người đó chính là Đường Đường.
Vừa mới nhấc điện thoại thì đầu bên kia đã nghe tiếng nói vui vẻ của Đường Đường:
– Chú ơi, chú đang ở đâu đấy?
– Có chuyện gì sao?
Dương Thần thấy cứ hỏi rõ trước thì hơn, con bé này phiền phức lắm.
Đường Đường nói dứt khoát:
– Hôm nay cháu thi xong rồi, chiều nay được nghỉ nên muốn mời chú đi ăn cơm, lần trước chú đã đồng ý rồi, không được từ chối đâu đấy.
Dương Thần nghĩ lại chuyện đó, xoa xoa bụng nói:
– Hôm nay chú không đói, muộn một chút nhé.
– Không được, chú là người lớn sao lại keo kiệt thế chứ, cứ nhất định là mời chú ăn cơm thì chú mới đi cùng cháu hay sao? Cháu đang đứng một mình trên phố chán lắm này, chú cùng cháu đi chơi đi, hai tiếng sau rồi đi ăn cơm.
Đường Đường cầu khẩn.
Cô bé nũng nịu khiến Dương Thần bối rối, lưỡng lự đề nghị:
– Cháu về nhà đi, cha mẹ cháu lẽ nào cũng không quan tâm cháu hay sao?
– Hừ, họ mới không có thời gian quan tâm đến cháu, chẳng có ai yêu thương cháu, họ ngày nào cũng bận suốt ý.
– Thế bạn bè cháu đâu?
– Đều là một lũ trẻ con, ngốc nghếch lắm…
Đường Đường xem ra đã bắt đúng mạch Dương Thần, cứng rắn không bằng mềm mỏng thật.
Dương Thần rất bực mình, tội nghiệp con bé, cha mẹ không ai yêu thương, giống hệt lúc mình hồi nhỏ, cho dù được đi xe Porsche nhưng những tâm hồn non nớt vẫn rất cô đơn.
– Được rồi, thế cháu đang ở đâu để chú đến đón.
Dương Thần cũng không có việc gì, đi cùng con bé cũng không sao, mặc dù gặp mặt cũng chẳng có gì hay ho.
– Ở ngã tư chỗ giao nhau của phố 4 và phố 13 nhé, chú mau mau đến đi, cháu mặc váy ngắn màu hồng nhạt.
Đường Đường khanh khách cười cúp điện thoại.
Dương Thần bất đắc dĩ thở dài:
– Đúng là nhóc con vắt mũi chưa sạch.
Lẩm bẩm một hồi, Dương Thần dùng sức nhấn ga xe.
Chưa đầy mười năm phút, Dương Thần đã nhìn thấy Đường Đường mặc chiếc váy hồng đáng yêu, cô bé đội mũ che nắng, khuôn mặt xinh xắn hồn nhiên, thật khó mà tưởng tượng đứa con gái hư hỏng đêm trước mình gặp lại có cái dáng vẻ đáng yêu đến vậy.
Đợi Đường Đường lên xe rồi, Dương Thần không kìm nổi lời khen:
– Cháu mặc thế này nhìn xinh lắm, xinh hơn cái đứa người không ra người quỷ không ra quỷ hôm trước nhiều đấy.
Đường Đường không bằng lòng bĩu môi:
– Như thế mới mốt, nhưng chú chẳng hiểu gì cả, cùng lắm thì cháu đóng vai em gái ngoan ngoãn ngây thơ trước mặt chú là được chứ gì?
– Với cháu thì có khác đấy.
Dương Thần lẩm bẩm hỏi:
– Đi đâu bây giờ?
– Rạp chiếu phim Trung Hải, đi xem phim nhé!
Đường Đường thốt lên.
– Cháu đã sắp xếp trước đấy à?
Dương Thần thấy như mình bị trúng kế.
– Chắc không phải là tìm kế chọc tôi đấy chứ?
Đường Đường nghiến răng, giận dỗi lôi từ trong cái túi màu xanh lá ra hai cuộn tròn màu trắng:
– Trường phát vé xem phim, là phim nói về chủ nghĩa yêu nước, cháu thấy không nên lãng phí, dù sao thì cũng không có việc gì làm thì đi xem thôi, chú thấy việc này có hại cho chú lắm sao?
– Phim này hay!
Dương Thần nhìn thấy hình ảnh chiến sỹ giải phóng dân tộc in trên vé, cười bảo:
– Chú thích xem các phim có liên quan đến lịch sử Hoa Hạ.
– Tại sao?
Đường Đường nghi ngờ hỏi.
– Vì chú không biết những câu chuyện đó.
Dương Thần nói thản nhiên:
– Hiểu rõ về lịch sử nước mình thì mới yêu nước, cách làm như trường cháu là đúng đấy.
Đường Đường lại bĩu môi:
– Đều là lời sáo rỗng, hơn nữa vé xem phim mỗi đứa một đôi, nhưng cả lớp chỉ có mình cháu lẻ loi đi xem thôi, lại còn có một ông chú đáng ghét nữa.
– Cùng lắm thì lúc ngồi xem cúng ta ngồi riêng ra, cháu ngồi chỗ cháu, chú ngồi chỗ chú.
Dương Thần vừa nổ máy vừa nói.
– Không được!
Đường Đường bỗng nhiên đỏ mặt, nhăn nhó xoa xoa tay, dáng vẻ không hợp lắm so với tuổi của cô, khẽ nói:
– Người ta lần đầu đi xem phim với con trai, sao lại ngồi riêng được…
Dương Thần phanh gấp, suýt nữa đâm phải chiếc xe đằng trước.