Đi theo sau lưng Hoắc Trọng Lâu, hầu gái cũng cẩn thận nhìn theo, sau đó mới thầm thở phào. Cô nàng vừa định tiến lên, thì thấy Hoắc Trọng Lâu xoay người, duỗi tay “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Cũng nhốt luôn hầu gái ở ngoài cửa.
Tần Khả: “…”
Tiết tấu này trông không ổn lắm.
Trong phòng chỉ còn lại hai người.
Hoắc Trọng Lâu xoay người, đi tới, giọng trầm thấp bình tĩnh:
“Em giống như có việc gạt anh.”
Tần Khả vô tội chớp mắt: “Có sao?”
“…”
Hoắc Trọng Lâu dừng lại trước sô pha, đối mặt với cô gái nhỏ mấy giây, anh chống lên chỗ tựa lưng trên sô pha cúi người xuống, đem người vòng ở bên trong ——
“Là anh hỏi em, em nên nói đáp án cho anh.”
Tần Khả chột dạ hai giây, nụ cười vẫn không thay đổi.
“Không có.”
Hoắc Trọng Lâu không nói chuyện, chậm rãi quay đầu, mấy giây sau tầm mắt dừng lại.
Tần Khả nhìn theo ánh mắt của anh —— cửa phòng trong đang được đóng chặt.
“Thật không có?”
Hoắc Trọng Lâu không quay đầu lại, nhìn chằm chằm cánh cửa kia hỏi.
Tần Khả chột dạ cười, “Em thì có chuyện gì…”
“Có chuyện gì, nhìn xem sẽ biết.”
Hoắc Trọng Lâu vừa dứt lời, thì đã thẳng người đi về hướng phòng trong.
Tần Khả không hề suy nghĩ, lập tức đứng lên chạy tới trước mặt Hoắc Trọng Lâu, chặn đường đi của anh ——
“… Anh ăn tối chưa?”
Thân hình Hoắc Trọng Lâu dừng lại.
“Hôm nay Hoắc quản gia có đề cử cho em một nhà hàng cũng không tệ lắm, em muốn đi thử xem.”
Tần Khả nỗ lực căng mặt ra.
Hai người đối mặt mấy giây.
Vào lúc Tần Khả cảm giác trái tim của mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, thì cô nghe thấy người đàn ông trước mặt mình cười khàn một tiếng.
“Được…. Nếu em muốn.”
Sâu trong đáy mắt là một ý tàn bạo hơi mỏng nổi lên, người đàn ông xoay người đi ra ngoài. “Vậy đi thôi.”
“……”
Tần Khả nhẹ nhàng thở ra. Cô lo lắng nhìn vào cửa phòng bên trong đang được đóng chặt, nhưng rốt cuộc vẫn là không dám mạo hiểm trì hoãn thêm, nhanh chân chạy theo hướng của Hoắc Trọng Lâu.
Hoắc Cảnh Ngôn đương nhiên chưa từng đề cử nhà hàng nào với Tần Khả, nhưng cũng không cản trở việc ăn ý về sự tồn tại của cậu bé giữa hai người.
Nửa giờ sau, Tần Khả và Hoắc Trọng Lâu được xe tư gia của Hoắc gia đưa đến bên ngoài một nhà hàng gần bờ sông.
Vị trí nhà hàng có thể nhìn thấy toàn cảnh dòng sông. Lúc tới bên ngoài nhà hàng, sắc trời đã tối sầm. Không trung được phủ lên một tầng xanh đậm, phía xa dòng sông, từng ngọn đèn của cây cầu ở bờ bên kia sáng lên, tô điểm lên hình dáng xinh đẹp mơ hồ của thành phố.
Nếu không phải trong lòng còn đang thấp thỏm một việc, vậy thì cùng người yêu thưởng thức cảnh đêm đẹp như vậy, nhất định sẽ là việc thoải mái vui vẻ nhất.
Tần Khả thầm thở dài, không biết Hoắc Cảnh Ngôn có nghe hiểu ám chỉ của mình trước khi đi hay không.
“Đang nghĩ gì vậy?”
“Em đang nghĩ không biết Hoắc quản gia có ——” Tiếng líu lo im bặt. Hai giây sau Tần Khả chớp chớp mắt, vô tội ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện không để ý mở miệng hỏi một câu.
Thiếu chút nữa là bị dụ nói ra…
Tần Khả nghĩ mà sợ. Sau đó cô cẩn thận sửa lại: “Em đang nghĩ, mấy ngày hôm trước em có nhờ Hoắc quản gia tra giúp em một việc, không biết anh ta có quên hay không…”
Hoắc Trọng Lâu giống như chỉ vô tâm hỏi, không hề có ý truy cứu.
“Là chuyện gì, anh có thể giúp được không?”
Tần Khả: “…” Là đứa bé trong phòng em rốt cuộc là con của anh hay là em trai anh.
Tần Khả suy tư mấy giây, cuối cùng vẫn đem cỗ xúc động này ép xuống.
Cô lắc đầu, thất thần ăn salad.
“Còn chưa có kết quả. Chờ bên Hoắc quản gia có tin tức, em sẽ nói cho anh đầu tiên.”
“…”
Hoắc Trọng Lâu im lặng vài giây, không giương mắt cũng không lên tiếng.
Nhà hàng này đã được Hoắc Cảnh Ngôn bao trước, một người khách đều không có, đến cả phục vụ của nhà hàng cũng đứng chờ trong một góc, để tránh quấy rầy bầu không khí “Bữa tối dưới ánh nến” này.
Không khí vô cùng yên tĩnh, càng khiến cho Tần Khả bất an.
Mãi đến khi người đối diện lên tiếng.
“Hình như tối nay không phải là một thời cơ thích hợp.”
Tần Khả mờ mịt, “?”
Mà Hoắc Trọng Lâu đã đứng lên.
Anh vòng qua bàn dài, đi đến bên cạnh ghế dựa của Tần Khả, rồi dừng lại.
Chống lên lưng ghế có tạo hình hoa hồng, Hoắc Trọng Lâu hơi cúi người, Tần Khả cứng đờ nhìn anh, sau đó thì thấy người đàn ông gập đầu gối, quỳ một gối ở trước mắt cô.
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay của anh đã có thêm một hộp đá quý bằng nhung màu xanh biển.
Ở trên hộp vải nhung mềm mại, một chiếc nhẫn kim cương tỏa sáng rực rỡ bên dưới ánh đèn.
“Về cơ bản hôn lễ đã chuẩn bị xong.”
Hoắc Trọng Lâu ngẩng đầu nhìn cô, cảm xúc chìm nổi trong đôi con ngươi đen nhánh. Một lát sau, anh hơi cúi đầu, cười khàn một tiếng.
“Mặc dù vị hôn thê của anh giống như có chuyện gạt anh, nhưng anh suy xét cả một tối, vẫn là nhịn không được muốn hỏi cô ấy —— Không biết trong lúc tiểu thư Tần Khả đang bận bịu tìm mọi cách giấu giếm anh, thì em đã chuẩn bị sẵn sàng gả cho anh chưa?”
Tần Khả hoàn toàn ngốc tại chỗ.
Mấy ngày trước có lẽ cô sẽ còn đang suy nghĩ không biết lúc nào Hoắc Trọng Lâu sẽ cầu hôn cô, nhưng mà hai ngày này bị chuyện của cậu bé kia nháo lên, nên cô không nghĩ đến việc này nữa.
Nhưng cũng không nghĩ tới, trong một buổi tối thế này, rõ ràng Hoắc Trọng Lâu đã phát hiện cô có gì đó giấu anh, thế nhưng vẫn cầu hôn cô.
Trong đầu Tần Khả trống rỗng, hoàn toàn theo bản năng nhỏ giọng lên tiếng:
“Ngoại trừ “Chuẩn bị xong” với “Em đồng ý” ra, thì em có lựa chọn “Nghĩ lại” không?”
Sau khi nói xong, Tần Khả thật muốn đánh mình một cái. Đã vuốt râu hùm cả tối rồi, thế mà bây giờ cô lại vuốt đến nghiện à?
Hoắc Trọng Lâu khẽ nheo mắt.
“Nghĩ lại? Em xác định?”
Thấy được cảm xúc nào đó đang ẩn núp trong đáy mắt của người đàn ông, Tần Khả: “……”
Cô lập tức lắc đầu, ánh mắt chân thành.
“Em chắc chắn em không cần suy nghĩ.”
Hoắc Trọng Lâu cười một tiếng: “Em có thể suy nghĩ.”
“…?”
Tần Khả vừa kinh ngạc, không đợi hiện lên trên khuôn mặt, thì người đàn ông trước mặt đang trong tư thế quỳ một gối xuống đất đã đứng dậy, đồng thời duỗi tay ôm lấy cô, đè lên trên lưng ghế, hôn xuống.
Tần Khả bị anh hôn đến thất điên bát đảo, chợt nghe thấy giọng trầm thấp của người đàn ông cười bên tai: “Chờ đến lúc anh hôn đến trên giường, thì em sẽ có rất nhiều thời gian để suy nghĩ.”
“…”
Tần Khả mờ mờ mịt mịt cúi đầu.
Trên ngón áp út, viên kim cương trên nhẫn lóe sáng.
Hoắc Trọng Lâu đưa Tần Khả đến bên ngoài cửa phòng của cô rồi mới rời đi.
Lúc Tần Khả đẩy cửa, từ phòng ngoài đến cửa phòng bên trong đều không bật đèn. Bức màn ở cửa sổ sát đất không kéo, ánh trăng sáng chói rọi lên sàn nhà.
Yên tĩnh đến nỗi tựa như có thể nghe thấy âm thanh hô hấp.
Nương theo ánh trăng, Tần Khả nhìn trên bàn, trước khi cô đi đã ám chỉ với Hoắc Cảnh Ngôn, đối phương quả nhiên đã đưa bữa tối tới, nhưng lại không có dấu vết bị động qua.
Trong lòng Tần Khả căng thẳng.
Đến cả đèn cô cũng không mở, nhanh chân chạy vào trong phòng, đẩy cửa phòng đang đóng chặt.
Đèn cảm ứng ở đầu giường sáng lên.
Một bóng dáng nho nhỏ hiện ra, ở vị trí ban đầu bên góc giường, lạnh nhạt ngồi ở trên đệm giường mềm mại.
Tần Khả thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi qua, “Sao lại ngồi ở đây? Bữa tối đưa tới không ăn sao?”
“…”
Cho đến khi Tần Khả ngồi xổm xuống, cậu bé bên góc giường mới ngẩng đầu lên. Một đôi mắt đen nhánh yên yên tĩnh tĩnh, không có bất kì cảm xúc nhìn cô.
“Là chị nói… Trước khi chị tới tìm tôi, thì tôi không ra.”
Tần Khả ngẩn ra, ngay sau đó thì đau lòng nhăn mày.
“Không phải chị không cho em ra ngoài…”
Cô ngừng lại, khẽ thở dài, xoa đầu cậu bé, “Xin lỗi, là chị sai, chị về trễ.”
Cậu bé không nói chuyện.
Không biết từ khi nào, ánh mắt cậu đã nương theo ánh đèn nhìn xuống tay Tần Khả.
Chiếc nhẫn ở ngón áp út sáng lên rực rỡ.
“… Đây là cái gì.”
Nhìn chằm chằm vài giây, cậu bé nhẹ giọng hỏi.
Theo ánh mắt của cậu bé nhìn tới chiếc nhẫn, Tần Khả hơi thẹn thùng, “Đây là tối nay anh trai tới đây đã tặng quà cho chị. Chờ em lớn lên, em cũng sẽ mang một món quà như vậy cho…”
“Tôi cũng sẽ tặng cho chị.”
“…”
Tần Khả sửng sốt, có chút dở khóc dở cười, “Không được đâu, em không thể tặng cho chị, vật này không thể tùy tiện đưa được.”
“Vì sao không được?”
Trong khi Tần Khả đau đầu không biết nên giải thích cho đứa bé này thế nào về vấn đề liên quan đến nhẫn cầu hôn, thì nhiệt độ trong mắt cậu bé đã lạnh xuống.
Giây sau, cậu rủ mắt.
“Bởi vì chị chỉ muốn gả cho cái anh kia, đúng không.”
“——!”
Tần Khả giật mình cúi đầu nhìn cậu bé ôm đầu gối rúc thành một cục nhỏ.
Cô nhất thời không biết nên khiếp sợ việc cậu bé này biết được vấn đề liên quan đến nhẫn kết hôn, hay là nên khiếp sợ cậu biết rõ nhưng lại hỏi mình vấn đề như thế.
Chờ đến mấy giây sau Tần Khả bình tĩnh lại, đôi mắt cô cong cong, duỗi tay sờ đầu cậu bé.
“Em vẫn còn là con nít mà, chờ về sau em lớn lên sẽ biết, lời này không thể hỏi bừa.”
“Tôi không có hỏi bừa.”
Sau khi im lặng, thì đột nhiên cậu bé lên tiếng.
Cậu vốn vẫn luôn cúi đầu, lúc này lại chống lên cái bàn bên cạnh, chậm rãi đứng dậy.
Dù sao đứa nhóc này vẫn còn nhỏ, mặc dù bây giờ Tần Khả vẫn không hoàn hồn mà ngồi xổm, thì khi cậu đứng lên cũng chỉ cao hơn cô khoảng hai mươi ba mươi centimet.
Chỉ là đứa bé nhỏ như vậy, nhưng ánh mắt nhìn Tần Khả lại vô cùng nghiêm túc:
“Tôi không có hỏi bừa,” Cậu lặp lại một lần, “Tôi nghiêm túc.”
“…”
Tần Khả không thể làm gì được cậu bé này.
Cô duỗi tay khẽ nhéo lên chóp mũi của cậu, bật cười.
“Em biết em tên gì, tới từ đâu không?”
“…”
“Đến cái này cũng không biết, mà còn dám mạnh miệng?” Cô ghẹo cậu.
Cậu bé khẽ nhíu mày.
“Tôi sẽ nhớ.”
“Được được, vậy chờ đến lúc em nhớ nhé.”
Tần Khả bất đắc dĩ cười.
Cô chống đầu gối đứng lên, “Nhiệm vụ bây giờ của em, là cùng chị đi ra ngoài ăn bữa tối, biết không?”
Tần Khả nói xong định xoay người, lại nghe thấy cậu bé hỏi: “Vậy trước khi tôi nhớ lại, chị đừng gả cho anh ta được không?”
Tần Khả sửng sốt.
Gần như là cùng lúc đó, cô nghe thấy sau lưng mình có một giọng cười trầm thấp âm u ——
“Em gạt anh, giấu một tên tiểu bạch kiểm như vậy à?”