– Hệ thống cảnh báo sắp tới kí chủ có thể gặp nguy hiểm ngươi phải cảnh giác.
Hắc Miêu vừa nói xong liền biến mất. Chắc là giờ này đám ruồi chúa kia đến chỗ bà Khương khó tính rồi.
…1 canh giờ sau….
Bạch Tiểu Yên chạy xộc xệch tới không ngừng thở dốc.
– Lão đại! Không xong rồi…bà giáo khó tính kia đang nổi trận lôi đình đòi phạt hai bọn mình đấy.
Bạch Tiểu Yên vừa nói vừa vuốt ngực thở dốc.
– Bạch Tư Thành đâu? Hắn không tới bảo vệ cậu à.
Nàng đứng khoanh tay thản nhiên hỏi ngược lại.
– Cậu còn nhắc tới hắn à! Tên đó vừa thấy mình liền bảo không phải muội muội của hắn trực tiếp ném mình vào học đường này. Hắn chê mình thô lỗ hành xử như nam nhân. Tức chết mà!
Bạch Tiểu Yên vừa nhắc tới Bạch Tư Thành là tức giận đạp cỏ dứt hoa. Oan gia ngõ hẹp! Rồi hắn sẽ từ từ bị cậu thu phục nhanh thôi.
– Đi nào!
– Đi đâu?
– Nhận phạt.
– Phạt… phạt cái gì chứ…ê…cậu mà lại để cho bà ta phạt à…lão Đại.
Bạch Tiểu Yên thấy nàng đi về phía sảnh học đường liền theo sau.
…—————-…
…Sảnh Học Đường Nội Uyển….
Khương Ma Ma nhàn hạ uống trà bên cạnh có Dạ Ngưng xoa bóp. Giang Thi Thi đứng khóc lóc tỏ ra đáng thương còn Lâm Tĩnh Hương ngồi chễnh chệ ở ghế.
Thấy nàng với Tiểu Yên đến vẻ mặt của 3 ả ta đắc ý ra mặt. Tiếng ly trà với bàn gỗ chạm nhau vang lên một âm thanh rất khó nghe.
– Khương Ma Ma gọi tiểu nữ đến là chuyện vừa nãy sao?
Nàng cũng chẳng sợ gì bà ta cùng lắm thì bị phạt quỳ thôi.
– Tô tiểu thư! Cô hống hách cũng nên có chừng mực thôi! Bên ngoài cô tự do thích làm gì thì làm nhưng đã bước chân vào nội uyển thì phải tuân theo quy tắc của học đường. Cô ra tay đánh người ta tới mặt mũi xưng lên thế này thì còn ra thể thống gì nữa. Tới người Tĩnh Hương Quận chúa cũng dám động cô gan quá đấy.
Khương Ma Ma đập ly trà bôm bốp khiến nó sóng nước ra ngoài.
– Ma Ma đừng tức giận hại thân thể.
Dạ Ngưng giả vờ an ủi bà ta.
– Ma ma… chuyện…
Phương Doanh định nói giúp nàng thì bị Lâm Tĩnh Hương chen lời.
– Phương Nhị tiểu thư! Cô tốt nhất đừng nên cãi lời Ma Ma đứng xem là được rồi.
Thấy lời cảnh báo kia Phương Doanh cũng chẳng dám ho he câu nào nữa.
– Muốn phạt thì cứ phạt cần gì phải nhiều lời.
– Được.
Thấy nàng không sợ chết bà ta tức giận cầm lấy cây roi trên bàn.
– Khương Ma Ma! Bà định làm gì… vết thương sáng nay của cô ấy còn chưa khỏi.
Bạch Tiểu Yên đứng ra chắn trước mặt nàng.
– Thế thì sao?
Khương Ma Ma chẳng hề quan tâm tới nàng.
– Ta…
Tiểu Yên lắp lắp… Bỗng nàng kéo Bạch Tiểu Yên ra sau dặn dò nàng ấy im lặng ai ngờ.
– Ai dám động vào người của ta… đừng quên huynh trưởng của ta là Nhiếp Chính Vương.
– Chẳng phải ngài ấy vẫn vứt ngươi vào đây đó sao? Ai cũng biết nội uyển này là nơi giáo huấn nữ nhi để mặc muội muội thân yêu của mình ở nơi này có khi ngươi bị vứt bỏ rồi cũng nên.
Dạ Ngưng chua ngoa đáp trả lại nói trúng luôn tim đen của Tiểu Yên.
– Cô ấy… chính là Dung Phi nương nương! Ta xem ai dám động vào.
…- Hết chương 83 -…
