“Nhiều người chơi mới vui.” Trầm Dao Quân hướng về phía Lý Quý Hâm trừng mắt nhìn, trông giống như đang nói cho nàng biết mà yên tâm.
Lý Quý Hâm lập tức cười cười. Nàng hết sức tín nhiệm Trầm Dao Quân, nếu bàn về cái trò đùa giỡn làm hại người này, để Trầm Dao Quân xếp hàng thứ hai sẽ không có ai dám xếp hàng thứ nhất.
Nàng thản nhiên đi tới, ngồi xuống một bên rồi nhìn Trầm Dao Quân cầm bút giải thích quy tắc của trò chơi: “Này nha, đây là một cái đĩa quay. Chúng ta đem nó chia thành ba mươi phần bằng nhau, mỗi một phần bên trong đều có trừng phạt cùng khen thưởng không giống nhau. Cho nên nha, ai rút được trừng phạt cùng khen thưởng đều phải nghiêm túc thi hành, không thể không chấp nhận chịu thua!”
“Trừng phạt cùng khen thưởng như thế nào?” Hoàng đế hỏi.
“Chính là, có thể là khen thưởng bằng hôn hôn, còn trừng phạt có thể là bằng cách cho một cái tát. Phải đem trừng phạt cùng khen thưởng viết lên trên giấy, đem dán lên trên mép của đĩa quay.” Vừa nói Trầm Dao Quân vừa làm mẫu: “Đương nhiên rồi, không phải ai cũng có thể tùy tiện quay cái đĩa quay, hiện tại chúng ta cần phải có mấy viên xúc xắc để so lớn nhỏ. Người nào thua người đó phải quay đĩa!”
Hoàng đế không nói hai lời lập tức cho người cầm xúc xắc tới.
Trên thực tế Đông Châu căn bản không có cách chơi như vậy, cái gọi là quy tắc này đều do Trầm Dao Quân tạm thời biên soạn ra.
Nhưng Lý Quý Hâm lại là người rõ ràng nhất, nếu muốn để cho Trầm Dao Quân làm người lập ra quy tắc thưởng phạt, thì hình thức khen thưởng cũng chỉ là ôm ôm hôn hôn giơ thật cao, còn trừng phạt sẽ là đi ra Ngự hoa viên đếm con kiến.
Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện những hình ảnh quỷ dị, tỷ như hoàng đế rút được một ô trừng phạt là hôn Trầm Vân Tân, nếu là như vậy thì nhất định thái giám sẽ ở sau lưng che mắt mà không dám nhìn thẳng; lại tỷ như Lý Quý Hâm rút được một ô ngoại trừ Trầm Dao Quân ra thì có thể hôn bất kỳ người nào có mặt ở đây. Nếu là như vậy nhất định Trầm Dao Quân sẽ vén tay áo đâm mù con mắt người đó; hoặc là hoàng đế rút được tấm vé phải đi ra Ngự hoa viên đếm con kiến, đi theo với hắn là một đám thái giám ở phía sau giúp hắn kéo áo choàng; hoặc là Trầm Vân Tân rút phải tấm vé phải tới Tĩnh Thủy hồ trần truồng xuống tắm. Nếu là như vậy nhất định đám nha hoàn sẽ làm bộ rất xấu hổ mà len lén trộm xem.
Hình ảnh kia thật là tốt đẹp. Chỉ là Trầm Dao Quân không thể tưởng tượng nổi, không có nàng thì không thể làm được.
Hoàng đế suy nghĩ một lúc rồi cho người đi tìm thêm cả Trường Tề cùng tới.
Lý Quý Hâm nhìn lên trời một cái. Như vậy cũng tốt! Đây là đem Trường Tề tới đặt trên thớt cho Trầm Dao Quân làm đồ ăn cắt thái đây mà.
Năm người đều có mặt đông đủ, trò chơi có thể bắt đầu. Thái giám ở một bên duỗi dài cái cổ, đây nhất định sẽ trở thành trò chơi mới, thịnh hành nhất ở Đông Châu!
Lắc xúc xắc để tính điểm lớn nhỏ không phải là việc làm đơn giản. Mỗi người có năm viên, sau khi lắc xong thì phải che lại, thuận tử* là số không, con báo** là số sáu, chỉ có thể đặt ở mức cao hơn chứ không được thấp hơn.
Lý Quý Hâm suy nghĩ, nếu chỉ trong chốc lát thì Trầm Dao Quân không thể nghĩ ra một trò chơi hoàn chỉnh như vậy được, rất có thể là hoàng hậu đã dạy cho nàng.
*, **: Đây là những con vật được Lý Quý Hâm vẽ lên trên tấm da dê
Cả một đám người được kẻ ngu dạy cách chơi trò chơi, đây nhất định là một công viên giải trí dành cho trẻ em bị thiểu năng trí tuệ rồi.
Hiển nhiên Trầm Dao Quân là một tay chơi lão luyện, còn Lý Quý Hâm cho dù lĩnh ngộ có nhanh thì cũng không dám hạ thủ với hoàng đế rồi. Vậy nên người có chỉ số thông minh thấp nhất đương nhiên là Trường Tề.
Lượt thứ nhất Trường Tề thua, nàng bước tới chỗ có đĩa quay.
Cái đĩa quay phát ra âm thanh xoèn xoẹt đi kèm với một luồng gió, sau đó dừng lại ở một vị trí nào đó. Đại khái là quanh năm phải làm cái việc phê duyệt tấu chương nhàm chán, cho nên đối với trò chơi trước mắt này hoàng đế có cực lớn hứng thú, hắn vừa vỗ tay vừa nói: “Trường Tề, tới!”
Lòng tràn đầy không vui, Trường Tề vung tay lên. Chờ cho đến khi thấy cây kim chỉ ngừng lại, hoàng đế lập tức nhanh tay lật tờ giấy. Nội dung trừng phạt là: Ăn ớt cay sống.
Mọi người đang ngồi đây đều không kiêng ớt cay, trừ Trường Tề…
Trường Tề cực kỳ bối rối. Đây rõ ràng là vì nàng mà lượng thân đặt làm a!
Hoàng đế hứng thú bừng bừng, hắn lập tức cho người mang ớt cay tới: “Trường Tề, nào! Chúng ta đã đồng ý từ trước rồi, thua thì phải chấp nhận!”
Trầm Vân Tân là người hiểu rõ thói quen của Trường Tề nhất, hắn lập tức nhận lấy ớt cay: “Ta thay Trường Tề ăn đi.”
“Không được!” Trầm Dao Quân chống nạnh ưỡn ngực: “Không thể thay thế! Nếu như không chịu nhận trừng phạt, vậy hãy chạy quanh hoàng cung ba vòng, vừa chạy vừa kêu ta là người ngu!”
“Ta mới không cần!” Trường Tề đứng phắt dậy, hai cái tiểu cô nương lập tức cùng nhau nháo lên: “Kia mới là kẻ ngu, còn ta không phải!”
“Hừ, nếu vậy thì còn không phải ngươi đã để cho kẻ ngu dạy chơi trò chơi hay sao!” Trầm Dao Quân nghiêm túc trả lời.
Trầm Vân Tân cùng hoàng đế nhất thời không khỏi bối rối, hình như nói vậy cũng đúng nha…
Trường Tề lập tức đoạt lấy ớt cay, vừa khóc vừa gặm, gặm đến nỗi trong miệng toàn là hột ớt cay.
Nhưng mà chỉ vì chỉ số thông minh của nàng chưa đủ cho nên nàng liên tục nhận thua. Thiếu chút nữa nàng khóc đến hôn mê ở ngay trước mặt hoàng đế.
Trầm Dao Quân thầm nghĩ, như vậy thì không tốt. Mục đích của cái trò chơi này không phải là để trừng phạt Trường Tề, mà là để ăn bớt Mỹ Nhân Nữ Phó a!
Vì vậy mà Tiểu công chúa cố ý thua một lần. Khi nàng phải tới quay đĩa quay nhận trừng phạt, Trường Tề cực kỳ hưng phấn!
Nữ tử báo thù, cách mấy phút là đến!
Cái lúc Trầm Dao Quân nâng cái đầu nhỏ thờ ơ xoay cái đĩa quay kia, đột nhiên Lý Quý Hâm cảm thấy có dự cảm bất thường bao phủ.
“A Dao sắp mở tờ giấy ra rồi đây này!” Trầm Dao Quân nói.
“Mau mở, mau mở đi!” Trường Tề ở một bên lải nhải: “Ta cũng muốn cho ngươi không gặm ớt cay thì không xong!”
Trầm Dao Quân lại không thèm để ý tới người này. Nàng đem tờ giấy mở một cái rồi cao giọng đọc: “Cùng nhà trên làm một cái hôn sâu!” Nói xong lại còn đắc ý quơ quơ tờ giấy.
Đùa gì thế! Những tờ giấy này đều do nàng viết ra, đương nhiên nàng là người rõ ràng nhất trên đó có những hình thức trừng phạt gì.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào nhà trên của Trầm Dao Quân, trên người Lý Quý Hâm. Trong khi đó Lý Quý Hâm lại không giữ nổi bình tĩnh. Thường ngày ôm ôm hôn hôn thì cũng được đi, nhưng đây lại là trước mặt hoàng đế nha!
Trầm Dao Quân buông thõng hai tay, làm như là nghĩa vô phản cố: “Tới đây đi!”
Hoàng đế, Trầm Vân Tân cùng với Trường Tề đều là trợn mắt hốc mồm! Trời đất quỷ thần ơi, khẩu vị này quá nặng!
Lý Quý Hâm lại cứ như vậy lặng lẽ nhìn nàng. Dĩ nhiên, nàng không thể lộ ra ở trước mặt hoàng đế rằng ta đối với con gái ngươi có hứng thú, người con gái này của ngươi là vợ ta, còn ta lại là, mẹ nó chứ, con rể của ngươi. Có mà nổ tung cả trời cao! Nàng yên lặng lui về phía sau, cả người như co rút lại.
Sau đó đến lượt Trầm Dao Quân đương nhiên khóc lên: “Phụ hoàng, phụ hoàng! Mỹ Nhân Nữ Phó không muốn chơi. Hu hu hu… Nàng giẫm đạp lên quy tắc trò chơi do ta lập ra cũng như rũ bỏ tôn nghiêm của Người. Hu hu hu… Ngươi nói xem như vậy thì trò chơi này còn chơi được nữa hay không đây!”
Lý Quý Hâm lập tức nghe ra, đây còn không phải muốn ép hoàng đế phải hạ thánh chỉ, ra lệnh cho nàng cùng Trầm Dao Quân như vậy như vậy hay sao?