– Chị Băng, em thật sự không nghĩ chị lại open đến thế, không ngờ đã ngủ cùng, người này là ai a, không ngờ chiếm được chị. Không được, bảo hắn mặc quần áo vào, em phải nhìn mặt anh ta.
– Nhưng quần áo tối hôm qua đều xé.
Vân Băng vội vàng quá cũng tìm không được lý do nào tốt hơn.
Hà Lê lại mở to hai mắt nhìn, cao thấp đánh giá Vân Băng một chút, hồi lâu mới thở dài nói:
– Chị Băng, anh chị cũng thật là lợi hại, cởi quần áo không mất nhiều thời gian đâu, hai người thậm chí ngay cả chút thời gian này cũng không kịp, trận kia. Ôi trời ơi!!…
Vân Băng mặt căng phồng đỏ bừng, cô lại không có cách nào giải thích.
– Được rồi, nể mặt chị, em sẽ không vào quấy rầy hai người âu yếm nữa. Em chỉ là tới nói cho chị biết một ít tin tức, Phùng Vinh đã trở lại, hắn đang nghe ngóng tin tức của chị, nhưng em thấy Phùng Vinh không đáng tin. Bởi vì em biết hắn cũng muốn hỏi thăm vài người, chị phải cẩn thận một chút với hắn. Em lần này tới là tham gia cuộc họp báo, cũng không hàn huyên nhiều với chị. Lần sau nhớ đem tình nhân của chị cho em xem nha.
Hà Lê nói xong xoay người rời đi.
Vân Băng nhìn bóng lưng Hà Lê biến mất, lúc này mới thở phào một cái, cuối cùng là đã lừa cô ta đi rồi, cái giá phải trả là mình để lộ ra sự phóng đãng và điên cuồng căn bản không tồn tại.
Vân Băng mở cửa, nhìn Diệp Mặc đứng ở cửa, sợ tới mức vội vàng đem cửa đóng lại. Khẩn trương nói:
– Cậu còn chưa khỏe, thức dậy làm gì?
Diệp Mặc có chút cảm kích nói:
– Cô Vân, vừa rồi cảm ơn cô rồi.
– Cậu đều nghe thấy được?
Vân Băng nói xong lập tức liền nghĩ đến, nhất định là Diệp Mặc vừa rồi đứng ở cửa nghe thấy được. Tuy nhiên lập tức nghĩ tới lời nói của mình lúc nãy, mặt lại có chút trở nên không bình thường rồi, không biết Diệp Mặc sẽ đánh giá mình như thế nào.
– Ừ, tôi cũng nghe được rồi, làm khó cô Vân rồi, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ về để báo đáp ân tình của cô, đã phiền cô hai ngày rồi.
Diệp Mặc có chút hổ thẹn nói, hắn đối với người kính hắn một thước, hắn sẽ mời người một trượng, hơn nữa ân oán rõ ràng, có oán báo oán có ân báo ân.
– Tôi cũng không có giúp cậu cái gì, về sau cậu không nên gọi tôi là cô giáo Vân nữa, tôi cảm giác có chút không được tự nhiên…
Vân Băng nghĩ tới sự tình mình và Diệp Mặc ngủ cùng một chỗ, đều ngủ ở cùng một chỗ rồi, tuy rằng sự tình gì cũng chưa làm gì, nhưng gọi là cô giáo quả thật có chút không được tự nhiên.
Tuy nhiên Vân Băng dường như lại nghĩ tới cái gì, lập tức có chút giật mình nói:
– Cậu vừa nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu muốn đi?
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi đã làm phiền cô nhiều ngày rồi, cô đã cứu tôi, tôi không thể cứ ở lại nơi này, như vậy sẽ làm hại tới cô, tôi hiện tại đã khỏe rồi, tôi cũng cần đi, đúng rồi, túi của tôi cô đã đi xem giúp chưa?
– Không được, tôi không thể để cho cậu đi…
Vân Băng nói nửa câu, nhìn thấy sắc mặt Diệp Mặc kinh ngạc, lập tức mặt nóng lên khẩn trương nói:
– Ý của tôi là hiện tại bên ngoài rất nguy hiểm, khắp nơi đều đang kiếm cậu, cậu đi ra ngoài là chịu chết.
Diệp Mặc trong lòng ấm áp, Vân Băng là loại phụ nữ trong nóng ngoài lạnh điển hình, mình chỉ là thuận tay giúp cô, cô đã giúp lại hắn nhiều như vậy, thậm chí ngay cả danh dự của mình cũng không để ý.
– Chị Băng, tôi biết chị tốt với tôi, kỳ thật tôi sẽ chạy trốn được, chị yên tâm đi.
Tuy nhiên Diệp Mặc lại sửa miệng gọi cô giáo Vân là chị Băng.
Thấy Diệp Mặc sửa đổi cách xưng hô, Vân Băng sắc mặt hòa hoãn một ít, trầm mặc một lát mới lên tiếng: xem tại TruyenFull.vn
– Diệp Mặc, cậu ở lại thêm một đêm, kỳ thật, kỳ thật cậu ở đây, tôi ngủ cũng rất ngon, tối hôm qua chính là như vậy. Cậu xem như giúp tôi cũng được, được chứ?
Diệp Mặc có chút không dám tin nhìn Vân Băng, trên mặt cô ấy có chút hồng nhuận, lại có một vẻ đẹp mê người, hắn biết Vân Băng là sợ hắn sau khi rời khỏi đây lập tức sẽ bị bắt.
Thấy Diệp Mặc nhìn mình thật lâu đều không nói gì, màu đỏ trên mặt Vân Băng cũng giảm đi, hơi trắng bệch, cô đang lúc muốn nói chuyện, thì Diệp Mặc lại nói:
– Được rồi, chị Băng, tôi nghĩ chị nói đúng, rạng sáng ngày mai tôi đi sẽ tốt hơn, có lẽ lúc đó mới là an toàn nhất.
Thấy Diệp Mặc đáp ứng mình, Vân Băng trên mặt lập tức lộ ra niềm vui bất ngờ, vội vàng giống một cô bé lấy lòng người lớn, đưa chiếc túi trong tay giơ lên:
– Đồ đạc của cậu đều ở bên trong này rồi, tôi còn mua nhiều đồ ăn ngon trở về, lát nữa tôi làm bồi bổ thân thể cho cậu.