Bây giờ thật sự rất tốt, Tiểu Nam cũng mong rằng sau này sẽ mãi mãi tốt đẹp như bây giờ.
“Nghĩ gì vậy, mau ăn đi. Cá để nguội ăn sẽ không ngon nữa đâu.”
Tiểu Nam cười tươi nhìn anh: “Cảm ơn anh.”
“Sao lại cảm ơn anh? Đây đều là những điều anh nên làm mà.”
Ánh mắt cô càng lúc càng dịu dàng hơn: “Cảm ơn anh vì đã yêu em.”
……………
Gần chín giờ tối, chiếc xe Audi màu xanh quen thuộc dừng lại ở cổng Đông của Đại học A. Bên trong xe, Tạ Vũ đang xoa xoa đầu cô, nghiêng người nhìn cô gái nhỏ xinh đẹp của anh.
“Hôm nay anh rất vui, lâu rồi mới có một ngày trọn vẹn ở bên em.”
“Em vào đây, anh về cẩn thận nha.” Tiểu Nam vừa nói vừa mở cửa xe bước xuống.
Anh có chút không nỡ, “Vội như vậy à? Không thể ở lại với anh thêm chút sao?”
“Cả ngày hôm nay em đã ở bên anh rồi còn gì. Bây giờ không còn sớm nữa, em sợ anh đi về không an toàn. Ngày mai chúng ta lại gặp nhau mà.”
Vừa rồi anh còn nói muốn dỗ dành cô, vậy mà bây giờ cô ngược lại phải dỗ dành anh trước. Thanh niên tuổi trẻ, có đôi khi sẽ trẻ con như thế đấy, không thể ép trưởng thành như những người tuổi ba mươi được.
Chờ bóng hình thiếu nữ hoàn toàn biến mất vào màn đêm đen, Tạ Vũ mới bắt đầu lái xe về nhà. Nhưng bánh xe vừa lăn chưa đến nửa vòng tròn, tiếng hét thất thanh của cô gái đột nhiên vang lên làm anh giật mình đạp phanh.
Tạ Vũ vội vàng xuống xe, dưới ánh sáng có phần chói mắt từ đèn pha ô tô, một cô gái ngồi bệt xuống đường cách xe anh không xa, nom dáng vẻ vô cùng sợ hãi, còn có tiếng khóc thút thít như mèo kêu nữa.
“Cô gái à, cô không sao chứ?” Anh cúi người xuống hỏi thăm, nhìn một lượt thấy đối phương không bị sây sát ở đâu mới thở phào yên tâm.
Cô gái kia chắc bị dọa sợ một phen, hai tay ôm mặt sụt sịt khóc, nhỏ giọng đáp lại: “Em không sao.”
Âm thanh nhỏ nhẹ yếu ớt phảng phất trong không gian rất dễ nghe, khiến Tạ Vũ có cảm giác rất quen.
“Cô đứng dậy được không?” Anh lo lắng hỏi.
Đối phương lúc này mới ngước mặt lên lắc đầu liên tục, bộ dạng sợ sệt y như một đứa trẻ. Tạ Vũ nhìn thấy khuôn mặt cô gái thì cực kỳ kinh ngạc hô lên:
“Dương Thiếu Lam? Là em sao?”
Dương Thiếu Lam lờ mờ nhận ra: “Thì ra là anh, người hay đi cùng với chị Tiểu Nam.”
“Anh xin lỗi. Em có sao không?” Tạ Vũ đưa tay tỏ ý muốn đỡ cô đứng dậy.
Dương Thiếu Lam tựa vào người anh, khó khăn đứng lên, bộ dạng rất đáng thương, giống hệt một chú mèo nhỏ đang sợ hãi.
Chờ khi đứng dậy tử tế, phủi hết cát bụi dính trên người, Dương Thiếu Lam cúi đầu xin lỗi anh:
“Vừa nãy là em không chú ý đường, đáng lẽ phải là em xin lỗi anh mới đúng.”
“Là anh không nhìn kỹ xung quanh, anh xin lỗi em. Nhưng mà em không trầy xước chỗ nào là tốt rồi. Phải rồi, muộn như vậy em định đi đâu sao? Hay để anh đưa em về, coi như là thay cho lời xin lỗi chuyện vừa nãy.”
“Hôm nay em định đi về nhà với bố mẹ một hôm, không ngờ lại……” Dương Thiếu Lam ngập ngừng.
Tạ Vũ có lòng tốt đề nghị: “Nhà em ở đâu? Để anh đưa em về.”
Dương Thiếu Lam lịch sự đáp: “Vậy làm phiền anh quá.”
Cô vừa đi đến mở cửa xe phía sau vừa nói địa chỉ nhà cho anh.