Mà những người khác nghe được những lời này, cũng không tự chủ được xao động hẳn lên, bọn họ thấp giọng nghị luận, nhiều người có chút cơ trí thậm chí bắt đầu hướng tới lối xuống núi duy nhất mà di chuyển tới, chuẩn bị nếu có chuyện gì xảy ra, lập sẽ chạy như điên xuống núi.
“Toàn bộ im lặng! Ai lộn xộn, ồn ào, giết không tha!”
Cổ Thiên Long rất nhanh khôi phục tỉnh táo, nhìn thấy đã biết đám người ở ngoài, cũng chỉ dựa vào lời nói một mặt của đối phương, đã xảy ra náo loạn, trong lòng không khỏi nổi giận. Hắn biết nếu như không lập tức khống chế, cục diện sẽ lập tức trở nên khó có thể khống chế, lập tức không suy nghĩ nữa, cao giọng hạ lệnh.
Lệnh của Cổ Thiên Long đưa ra, được kẻ dưới tay thân tín của hắn lập tức chấp hành, liên tiếp chém giết mấy tên nhát gan đang cố gắng thoát đi khỏi nơi này, những người khác tất cả đều bị đe dọa mà đứng lại, xao động lập tức bình ổn trở lại.
Bất quá trong lòng Cổ Thiên Long hiểu rất rõ, loại bình ổn này chỉ bất quá là bề ngoài, tạm thời mà thôi. Nếu như hắn không thể nhanh chóng chứng thực lời của đối phương là nói dối, như vậy bất luận là người của bang hắn hay là của các bang phái khác, cũng sẽ không an tâm mà ở đây, sợ rằng chỉ cần một ngọn gió thổi qua, tất cả cũng sẽ bỏ chạy.
“Ngươi không phải chỉ dựa vào một lời nói của ngươi, mà khiến cho chúng ta tin lời ngươi nói chứ!” Cổ Thiên Long ngăn chận sự tức giận trong lòng, chuẩn bị tự mình vạch trần lời dối trá của đối phương.
“Đương nhiên là không phải, ta có chứng cớ cho các ngươi chính mắt thấy một chút, bất quá các ngươi nghe cho rõ, nếu có người sau khi thấy ra chứng minh xong, chuẩn bị thoát khỏi nơi đây hoặc là tiếp tục tiến công, ta sẽ cho người đem toàn bộ cơ quan mở ra, để cho tất cả mọi người chúng ta đồng quy vu tận” Vương Tuyệt Sở trong lời nói tràn ngập sát khí, ý uy hiếp lộ ra không thể nghi ngờ.
Cổ Thiên Long cẩn thận quan sát vẻ mặt của đối phương, cố gắng từ trên mặt của đối phương tìm ra một chút sơ hở. Đáng tiếc người đối diện khuôn mặt vẫn lạnh như băng, dấu hiệu gì cũng nhìn không được, càng không có chút biểu hiện sợ hãi nào.
Điều này làm cho hắn không khỏi nghĩ thầm, chẳng lẻ đối phương nói là sự thật, thật sự là có hậu chước như vậy sao?
“Khởi động cơ quan thứ hai!” Vương Tuyệt Sở đột nhiên quay đầu lại về chủ điện, lớn tiếng ra lệnh.
Sau đó, hắn quay đầu sang một bên, bắt đầu nhìn chằm chằm vào một gian thạch điện nhỏ, không hề để ý tới Cổ Thiên Long nữa.
Cổ Thiên Long thấy đối phương coi rẻ mình như thế, không nhịn được sự giận dữ, hắn cố nén sự trứ tức giận trong lòng, âm thầm hạ quyết tâm, chỉ cần chứng cớ của đối phương không thể làm mình hài lòng, hắn sẽ lập tức hạ lệnh, đem Vương Môn chủ này bắn thành người nhím.
Bất quá, Vương Tuyệt Sở vừa nhìn chằm chằm vào tòa thạch điện vừa có những cử động kỳ quái, cũng khiến cho đám người Dã Lang bang chú ý, bọn họ không tự kìm hãm được đem ánh mắt tụ lại nơi đó, muốn nhìn một chút rốt cuộc sẽ có chuyện dị thường gì phát sinh.
Trong lúc đám người Dã Lang bang đều thấp thỏm bất an. Ai cũng không chú ý tới phía bên ngoài vòng vây, có hai người mặc trang phục của Đoạn Thủy Lưu, đang cúi đầu nhỏ giọng thì thầm.
“Hàn Lập, ngươi nói Môn chủ chúng ta nói là thật hay là giả? Chẳng lẻ Lạc Nhật Phong thật sự thật sự trống rỗng bên trong? Ta trước kia đã tới mấy lần, tại sao cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy có chỗ nào như vậy!”
“Chẳng lẽ là, Vương Môn chủ đang nói dối bọn họ, muốn trì hoãn thời gia]?”
“Có thể…”
Một thanh niên trong đó đang hướng tới một thanh niên đang trầm mặc, đang cố gắng nói không ngớt, tựa hồ hắn phi thường muốn cho đối phương giải thích một chút nghi hoặc trong lòng.
Hai người này không phải là người bên ngoài, đúng là Hàn Lập và Lệ Phi Vũ lúc đầu chạy đến chỗ của Lý Trưởng lão.