Hannibal cười nịnh rồi gật đầu với người phụ trách, “Sau khi kỳ nghỉ Nô-en kết thúc, tôi sẽ đến làm hồ sơ nhập học cho Vesper.”
Trước lúc nắm tay Hannibal rời đi, Vesper vẫn không quên chào tạm biệt cô Jones, tiện thể bày tỏ lòng chân thành, “Mái tóc xù của cô thật sự quyến rũ lắm, thưa cô.”
Lời khen mà cô dành cho Jones khiến Hannibal khẽ cau mày, nhưng rất nhanh hắn đã dằn cơn khó chịu mơ hồ này xuống đáy lòng.
Còn cô Jones thì mừng rỡ bởi dẫu sao cũng được một bé gái năm tuổi khen hết lời, ai mà không vui chứ, “Em sẽ gặp bạn thân nhất cuộc đời cùng nhiều người bạn đồng trang lứa khác, Vesper.”
Vesper vung vẩy tay chàng thanh niên điển trai, giọng ngọng líu ngọng lô, “Em đã gặp rồi, là Hannibal ạ.”
Ngài Lecter trẻ tuổi nhướng mày, quay lại hôn lên mu bàn tay cô, “Rất vinh hạnh, thưa tiểu thư Lynd.”
Cô Jones cảm thấy, đây chắc chắn là cặp anh em đáng yêu nhất cô từng gặp. Và dĩ nhiên, cô không hề biết rằng, hai bên một người là bệnh nhân phản xã hội, một người là kẻ lừa tình lão luyện.
Chỗ ở của Hannibal cách trường học mười phút lái xe. Đây là một căn biệt thự cực kì xinh đẹp, thể hiện rõ lối sống cao sang. Khu vườn biệt thự được hắn săn sóc cầu kì mà rực rỡ. Cánh cổng sắt chạm trổ hoa văn màu đen lúc này đang đóng chặt.
Hannibal đẩy cổng sắt giúp cô. Đến khu vườn, Vesper bỗng ngửi thấy một mùi thơm ngào ngạt. Cô ngẩng đầu nhìn, đóa hoa màu xanh tím nhạt phản chiếu trên những chiếc lá bách hợp mơn mởn toả hương thơm ngây ngất diệu kỳ.
“Là hoa thanh xà…” Hannibal bẻ một cành tặng cô. Hoa bung cánh đẹp vô cùng, “Em có thể cắm nó vào bình thuỷ tinh ở phòng ăn.”
Vesper nhận lấy rồi dắt tay hắn, vẻ mặt hơi uể oải, “Em muốn ngủ trưa.”
Không sai, ngủ trưa. Cơ thể năm tuổi chết tiệt này cứ hở tí lại mệt mỏi muốn ngủ trưa.
Hannibal bế cô bước về phía cửa. Vesper thuận tiện ngả đầu vào lòng hắn. Cô cảm giác mắt mình nặng trĩu.
“Cạch –“
Tiếng tra chìa khoá vang lên, Vesper được “rước kiệu” vào tận bên trong. Đâu đâu cũng gọn gàng ngăn nắp. Cách bài trí lộng lẫy nhưng không quá xa xỉ làm người ta cảm nhận được gu thẩm mỹ xuất sắc của chủ nhân.
Cả biệt thự khoác lên mình một màu xanh sẫm trang nhã. Ấn tượng nhất là văn phòng ở tầng hai. Những cái giá rộng lớn quây xung quanh xếp đầy sách báo thể hiện sự hoành tráng khó nói thành lời.
Bộ sô pha lam nhạt mang phong cách Baroque cổ điển tuyệt đẹp. Nhưng Hannibal không nán lại lâu mà bế cô bé tóc vàng nũng nịu vào phòng ngủ.
Chiếc giường được mua ở trung tâm thương mại ban trưa phải đến chiều mới giao tới. Phòng khách cũng chẳng ai dọn nên phòng ngủ của hắn là lựa chọn duy nhất để Vesper chợp mắt.
Cơ thể bé nhỏ nằm trên giường lớn. Gương mặt bầu bĩnh trắng nõn không tì vết. Mái tóc quăn vàng hoe loé lên tia sáng dưới ánh mặt trời, tựa như thiên sứ nhỏ được vẽ trên bức tranh tường ở Vatican.
Hannibal dịu dàng chọt má cô. Song hắn nghĩ, mềm còn hơn kẹo bông gòn.
Ráng chiều chói loá như muốn làm phiền giấc ngủ của cô. Hannibal đứng dậy kéo rèm cửa caro đỏ trắng sát đất. Ánh sáng mờ mờ đủ khiến cô an giấc hơn.
Hannibal không có thói quen ngủ trưa, nhưng vì lo lắng về vấn đề cô từng gặp ác mộng ở trại trẻ mồ côi nên hắn ngả người vào ghế cạnh cửa sổ sát đất đánh một giấc ngắn.
Tuy nhiên ngay sau đó, hắn chợt nghe tiếng cô bé nghẹn ngào, “…Bố ơi…Mẹ ơi…Lina.”
Vesper chìm sâu trong ác mộng.
Cảnh tượng trước mắt cô là nước Pháp những năm 50 thế kỷ 20. Và cô bị kẹt tại hàng ghế sau một chiếc xe hơi.
Người đang ngồi ghế lái và ghế phụ rõ ràng là cha mẹ cô. Nhưng bọn họ lại mặc đồ theo phong cách Paris thập niên 50.
Cô nhìn sang bên cạnh rồi lập tức bật khóc. Đó là Lina, em gái song sinh của cô. Mái tóc vàng ngắn ngủn như mất đi độ bồng bềnh, bị máu tươi nhuộm đen dưới bóng tối, “Lina, Lina.”
Cô cố gắng duỗi tay muốn chạm vào Lina nhưng lại bị kẹt cứng trong chiếc xe méo mó biến dạng, không thể di chuyển.
Cô nghẹn ngào ép mình phải nhận ra đây không phải cha mẹ cô và Lina. Rõ ràng bọn họ là những người Pháp sống cách cô nửa cuộc đời, nhưng khuôn mặt cùng hiện trường vụ tai nạn giống nhau khiến cô gần như sụp đổ.
Vesper khóc nức nở. Cô bất lực trước cảnh bi kịch tái diễn. Từng giây trôi qua làm cô chỉ muốn người chết đi là mình.
“Bố ơi –“
“Mẹ ơi –“
Tại sao lại để cô sống lẻ loi
“Lina –“
Đó là đứa em gái cô thương yêu nhất. Hai người cùng sinh ra, sao không thể cùng chết đi.
“Vesper –“
Cô nghe thấy giọng nói dịu dàng lo lắng nhưng lại chẳng hề phản ứng chút nào, chỉ cố gắng nắm chặt tay em gái Lina.
“Vesper –“
Cô cảm giác cơ thể như được ai đó ôm lấy, một cái ôm mạnh mẽ mà ấm áp.
“Vesper –“
Cô thấy chiếc xe xa dần. Cảnh tượng trước mắt lập tức tan biến, chỉ còn lại giọng nói trầm khàn mê hoặc thủ thỉ bên tai, “Vesper, nhìn anh nào.”
Cô bé tóc vàng cuối cùng cũng mở mắt ra. Con ngươi màu lục vốn sáng long lanh hút hồn bấy giờ nhoè đi. Hốc mắt ửng hồng. Lông mi dài cong vút ướt đẫm tựa như một chú thỏ vô cùng tội nghiệp.
Hannibal ôm cô vào lòng. Gương mặt góc cạnh gầy gò cơ hồ cũng dịu dàng hẳn, “Đừng lo, anh đây.”
Cô bé tóc vàng gục đầu khóc thút thít, tiếng tuy bé nhưng lại khiến người ta đặc biệt xót xa.
Hannibal nhớ lại cảnh mẹ ru Misha ngủ lúc còn bé. Hắn đặt cô lên giường rồi nằm xuống bên cạnh, khẽ ôm lấy cô nhóc tóc vàng và vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
Vesper níu chặt sơ mi hắn, nũng nịu rúc vào ngực hắn. Thoáng chốc nước mắt đã thấm ướt áo sơ mi. Giọng cô bé vừa nhỏ nhẹ lại vừa tủi thân, “Hannibal…”
Thiếu niên đẹp trai ôm cô an ủi, tựa như đang vỗ về gia đình quá cố của mình và việc giúp Vesper thoát khỏi bóng ma tâm lý sẽ đưa bản thân hắn rời xa cơn ác mộng suốt nhiều năm.
Hắn cúi đầu nhìn cô bé trong lòng. Cặp mắt lục xinh đẹp kia ngấn lệ, tủi hổ. Cô cắn môi kìm lại tiếng uất nghẹn.
Hannibal vuốt ve mặt cô, “Vesper, anh sẽ ở bên cạnh em.”
Cô nhóc lại ấm ức dụi khuôn mặt mềm mại vào cổ hắn, buồn bã nói, “…Mọi lúc ư?”
Hannibal áp lòng bàn tay vào má Vesper rồi khẽ nâng mặt cô lên. Đôi mắt lục của cô bé tóc vàng vẫn nhoè lệ, một đôi mắt cún con khiến người ta mủi lòng.
Tiếng hắn trầm ấm kèm theo giọng Pháp lười biếng mà nguy hiểm, “Nếu em muốn, thì là mãi mãi.”