Phó Viễn Xuyên đáp: “Không đâu”.
Quân Thanh Dư trêu chọc: “Bình tĩnh vậy sao?”.
Phó Viễn Xuyên vén lọn tóc dài xòa xuống má của cá nhỏ, đuôi tóc khẽ quét qua góc mặt, anh nói một cách chắc chắn: “Em sẽ không bỏ chạy”. Nếu thật sự phải dùng đến dây thì cá nhỏ sẽ không cởi ra, thậm chí nếu bị nước làm cho tuột nút thắt thì cá nhỏ có khi còn chủ động cầm dây buộc vào cổ tay nữa kìa.
Mọi dự liệu của Phó Viễn Xuyên đều bắt nguồn từ ấn tượng về sự dịu ngoan của cá nhỏ trong tâm trí.
Quân Thanh Dư cười đầy bất lực, cậu dựa vào lòng Phó Viễn Xuyên nói: “Mình đi trước đi”.
“Được”. Phó Viễn Xuyên ôm cá nhỏ mà đi, nào ngờ lại phát hiện ra người cá nhỏ màu lam nhạt kia cũng bơi theo hướng bọn họ đi.
Quân Thanh Dư hoài nghi mà nhìn người cá nhỏ, vừa rồi còn lơ lửng tại chỗ, bị nước cuốn đi còn tự mình quẫy đuôi bơi về, giờ sao lại đi theo bọn họ?
Đi thêm hai bước nữa, người cá nhỏ vẫn kiên trì bám theo.
Đang nhìn thì Quân Thanh Dư đột nhiên thấy eo hơi siết lại, cậu thuận theo lực kéo của Phó Viễn Xuyên mà bước sang bên hai bước. Tiếp đấy cậu thấy Phó Viễn Xuyên chắn bên cạnh, ngăn cách tầm nhìn của người cá nhỏ màu lam nhạt.
Lúc đầu Quân Thanh Dư còn chưa kịp hiểu có chuyện gì, thấy Phó Viễn Xuyên nghiêm mặt nhíu mày nhìn người cá kia, đôi mắt cậu cong cong, khẽ bật cười.
Nguyên soái Todes chậm chạp đuổi đến, “Nói chạy là chạy ngay được, không cho ta chút mặt mũi nào hết”.
Người cá nhỏ màu lam nhạt chăm chú bơi qua bơi lại tìm chỗ như thể muốn tránh Phó Viễn Xuyên để nhìn Quân Thanh Dư, chẳng buồn nhìn nguyên soái Todes đến nửa con mắt.
Nguyên soái Todes đã quen rồi, ông cũng chẳng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc gì, dù sao cũng đã tìm người đi bắt người cá nhỏ lại nên không việc gì phải vội. Ông quay sang nói chuyện với Phó Viễn Xuyên, “Hai người đến đây là để hưởng tuần trăng mật sau khi đăng kí kết hôn đấy à?”.
Phó Viễn Xuyên dửng dưng đáp: “Ở mãi trong nhà cũng chán nên tôi đưa em ấy đi đây đó”. Hưởng tuần trăng mật sao có thể đến chỗ như này, chắc chắn phải chọn một hành tinh có phong cảnh đẹp mà cá nhỏ thích để đến.
Nguyên soái Todes gật đầu, cứ ở lì mãi trong nhà đúng là chán chết.
“Ngài đi bắt cá đi, chúng tôi đi trước”.
“Được thôi, hai người đi nhé”, nguyên soái Todes vừa dứt lời thì trông thấy người cá nhỏ của mình cũng đi theo sau hai người, ông vội giơ tay gõ gõ tấm thủy tinh, “Đừng đi đừng đi, ta có đồ ăn ngon này, nhìn này!”.
Nguyên soái Todes có chuẩn bị mà đến, ông bày hết đồ ăn vặt đã chuẩn bị ra trước tấm thủy tinh. Người cá nhỏ bơi được nửa đường quả nhiên đứng lại thật, nhìn Quân Thanh Dư rồi lại nhìn cá khô nhỏ, nghĩ một lúc, nó chậm chạp bơi thấp xuống.
Dù trong thủy cung không có nhiều người nhưng các quán ăn nên mở thì vẫn mở đều. Bố cục của thủy cung nhằm để nâng cao lợi nhuận phương diện mua bán, ngắm cá hết một đoạn xong là sẽ có vài cửa hàng đồ ăn nhẹ, lại còn toàn là mấy món hải sản. Mùi hương tỏa ra thơm lừng, các cửa hàng bên trong thủy cung đều nằm dọc hai bên đường, rất đảm bảo vệ sinh.
Quân Thanh Dư nhìn xiên que trên bếp, cảm giác hơi giống nước dùng của lẩu cay.
Người máy cảm ứng được có người lại gần, liền nhiệt tình nói: “Xin chào, anh muốn thử cá viên chứ? Chúng tôi có rất nhiều loại, tùy anh cầm hộp lựa chọn, chọn xong hóa đơn sẽ tự động ghi lại thông tin, lúc về thanh toán một lượt là được”. ngôn tình hay
Quân Thanh Dư không đói nên chỉ lấy mấy xiên trông có vẻ ngon. Ở đây không có chỗ ngồi nên chỉ có thể vừa đi vừa ăn, cũng may có hộp nên cầm cũng tiện. Nước trong hộp sóng sánh nóng bỏng, Phó Viễn Xuyên sợ cá nhỏ bị bỏng nên giúp cậu cầm.
Quân Thanh Dư cắn một miếng, hơi mềm, hương vị không tồi, còn nếm được vị cá tươi mới, “Ưm… Ngon quá”.
Nói rồi cậu đưa miếng cá viên lại gần miệng Phó Viễn Xuyên. Phó Viễn Xuyên cắn thử một miếng rồi dùng giấy giúp cậu lau miệng, “Ừm, nếu em thích thì thấy quán kiểu đó lại mua nhiều vào”.
Quân Thanh Dư gật đầu, nhưng có lẽ bên trong thủy cung sẽ không có hàng quán giống nhau đâu.
Hành lang phía trước lại đổi thành một khung cảnh khác, nơi này giống như nửa vòng cung bao lấy mặt đất, trên đầu là dòng nước chuyển động, thi thoảng còn thấy cá bơi qua lại.
Quân Thanh Dư lúc đầu còn tưởng không mấy ai đến đây, nhưng giờ cậu mới nhận ra, không chỉ không mấy ai, mà đến thời điểm hiện tại cậu mới chỉ gặp một mình nguyên soái Todes. Ngay cả nhân viên bán cá viên cũng là người máy.
Hành lang này được đầu tư hơn hành lang trước rất nhiều, Quân Thanh Dư vừa ăn cá viên vừa ngắm cá trong bể, phân biệt xem con nào ăn vào ngon hơn. Sau đó, trong đàn cá, cậu phát hiện một người cá nhỏ màu lam nhạt.
Quân Thanh Dư: “…?”.
Quân Thanh Dư hoang mang chớp mắt, “Người cá của nguyên soái Todes vẫn chưa bị bắt lại à?”.
“Vẫn chưa…”, nguyên soái Todes từ phía sau bước đến, “Vừa nãy tôi lấy đồ ăn dụ nó, nhưng bất cẩn đâm vào bể thủy tinh, nó giận tôi nên quay đầu chạy mất”.
Người cá nhỏ ở trong nước, nguyên soái Todes ở bên ngoài đuổi theo, chớp mắt đã chẳng thấy người cá đâu nữa. May mà có Đoàn Hành Cẩm ở trên quan sát, báo lại vị trí cho ông thì mới tìm thấy được.
Nguyên soái Todes thấy người cá nhà mình cứ nhìn Quân Thanh Dư mãi, cười đùa: “Tôi thấy người cá nhỏ nhà tôi thích cậu lắm nhỉ? Cho cậu mang về đấy”.
“Không được”, Quân Thanh Dư lập tức từ chối đề nghị này. Nhìn Phó Viễn Xuyên đang chắn trước người mình, cậu vươn tay kéo anh lại, “Nhà tôi có một người cá nhỏ thôi là đủ rồi”.
“Là người cá màu vàng kim đó sao? Dù sao nó cũng không ở đây, cậu lén mang về giấu nó nuôi là được”. Nguyên soái Todes nói đến mức tự thấy hài, “Chỉ cần không bị phát hiện, nuôi nhiều nhiều cũng chẳng làm sao”.
Phó Viễn Xuyên lạnh nhạt nói: “Không cần”.
“Ha ha, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của ngài kìa. Dù sao giờ ngài đã có thể lại gần người cá rồi, nuôi nhiều vào, trong nhà cũng náo nhiệt hơn”.
Nói rồi nguyên soái Todes đột nhiên thấy gáy lạnh toát. Ông hoài nghi mà quay sang nhìn, lập tức thấy Quân Thanh Dư đeo mặt nạ, mặt không cảm xúc đang nhìn mình.
Tác giả có lời muốn nói:
Cá nhỏ: Đã ghi thù, xử.
*Vốn toi chưa định đăng đâu, nhưng vì sự nghiệp làm biếng nên coi như ra nhỏ giọt ra vẻ mình vẫn chăm chỉ ý =)))))
