Trong đầu Tiêu Chiến hiện lên mấy chữ ‘ cẩu huyết văn ‘ lớn thật lớn, trong nháy mắt cảm thấy thật mờ mịt, thấp giọng hỏi Vương Nhất Bác: “Chuyện này là thật sao?”
Vương Nhất Bác vẫn im lặng không có trả lời, chỉ đem cậu ôm đến gắt gao, hô hấp dần dần dồn dập hơn.
Nhìn thấy biểu tình của đối phương, trong lòng Tiêu Chiến liền minh bạch, chuyện này là sự thật.
Cậu đoán hẳn là lúc mình đi ra cửa nghe điện thoại, hai mẹ con nhà họ Vương đã xung đột vì chuyện này.
“Chứng cứ đầy đủ hết, cậu không cần nghĩ cách biện giải.” Mẹ Vương nổi giận đùng đùng nói, tay càng dùng sức, muốn Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra.
Nhưng mà Vương Nhất Bác vẫn bất động, cằm hắn căng chặt, trán đã toát ra một tầng mồ hôi.
Mẹ Vương không có biện pháp làm Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, cũng không nghe được câu trả lời của hắn như mong muốn, gió lạnh từ sâu thẳm không nề hà thổi quét lòng bà.
Cuối cùng bà buông tay, bàn tay nắm lại, sửa kéo thành đấm. Bà đấm lên bả vai Vương Nhất Bác, vừa đánh vừa rơi lệ, ngữ khí nghẹn ngào: “Ta sao lại có một đứa con như thế này, con đã quên cha con đã đối xử với con tốt như thế nào sao? Dù ta có chết cũng sẽ không cho phép hai người ở bên nhau!” Bà đột nhiên cất cao thanh âm, “Nếu con cùng cậu ta ở bên nhau thì ta còn mặt mũi nào nhìn cha của con dưới suối vàng nữa? Con còn dám mang họ Vương nữa sao?”
Mồ hôi trên trán Vương Nhất Bác ngày càng nhiều, rơi xuống cả mặt của Tiêu Chiến, cậu duỗi tay dùng ống tay áo lau cho hắn qua thì hắn đột nhiên ngất đi, đổ ập lên người cậu.
Tiêu Chiến tay chống đất, vội vàng ổn định thân thể, cuống quít hô: “Nhất Bác?”
Thế nhưng đối phương không đáp lại bất luận lời nào, cứ đột nhiên như vậy mà lâm vào hôn mê.
Lúc này mẹ Vương mới sửng sốt: “A Bác?” Bà đẩy bả vai Vương Nhất Bác mấy cái rồi gọi, “A Bác, con tỉnh tỉnh.”
Tiêu Chiến ổn định lại tinh thần, nhanh chóng liên hệ xe cứu thương, lại nhớ đến trước đó Vương Nhất Bác đã có biểu hiện bất thường nên đã liên hệ thêm cho bác sĩ Mil.
Xe cứu thương tới rất nhanh, trên đường đến bệnh viện, nhân viên y tế trên xe đã kiểm tra toàn thân sơ bộ cho Vương Nhất Bác, thân thể hắn không xảy ra vấn đề gì bất thường.
“Không có vấn đề thì tại sao lại đột nhiên ngất xỉu?” Mẹ Vương trầm khuôn mặt hỏi.
Nhân viên y tế cũng chậm trãi giải thích: “Ngất đột ngột có thể do nhiều phương diện gây ra, khi tới bệnh viện bác sĩ sẽ kiểm tra lâm sàn và cận lâm sàn cho bệnh nhân một lần nữa.”
Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác, trong lòng lặng lẽ thở dài.
Mấy cái tình tiết trong cẩu huyết văn không phải là vì vai chính mà chuẩn bị sao? Cậu rõ ràng chỉ là người qua đường trong sách thôi mà!
Tiêu Chiến biết rõ tâm ý của mình, mặc kệ thế nào cũng muốn cùng Vương Nhất Bác ở bên nhau, nhưng hắn thì…
Hắn có thể không ý chút nào sao?
Thẳng đến khi Vương Nhất Bác được đưa vào phòng cấp cứu, Tiêu Chiến vẫn còn ở tự hỏi vấn đề này, rõ ràng biết vấn đề này mình vô pháp trả lời, nhưng cậu vẫn nhịn không được mà suy nghĩ.
Sắc mặt mẹ Vương bất thiện nhìn Tiêu Chiến: “A Bác rốt cuộc làm sao vậy?”
“Cháu không biết.” Tiêu Chiến đáp.
“Cậu mỗi ngày đều ở bên cạnh nó mà cũng không biết?”
“Hắn ngày thường rất khỏe mạnh.”
Đang nói, bác sĩ Mil tới làm mẹ Vương có chút kinh ngạc: “Bác sĩ Mil?”
Mil gật đầu, cùng bà chào hỏi.
Mẹ Vương liền nói ra nghi vấn trong lòng: “Bác sĩ Mil sao lại đến đây?”
Tiêu Chiến giải thích với mẹ Vương: “Là cháu gọi điện báo bác sĩ Mil đến một chuyến.” Sau đó cậu nhìn về phía bác sĩ Mil chỉ vào ghế ngồi ở đằng kia “Chúng ta đến bên này ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tiêu Chiến cùng bác sĩ Mil đi đến bên dãy ghế đặt ở hành lang, vừa đi cậu vừa giải thích: “Nhất Bác vẫn chưa nói với mẹ Vương tình huống bệnh trạng của anh ấy, bây giờ chúng ta làm lộ ra cũng không tốt lắm.”
Bác sĩ Mil lý giải mà gật đầu hỏi: “Sao lại thế này?”
Bây giờ Tiêu Chiến mới đem chuyện phát sinh cẩn thận kể lại một lần, đặc biệt chú trọng phản ứng của Vương Nhất Bác lúc đó: “Ta lúc ấy liền cảm thấy hắn không thích hợp lắm, dường như tâm trạng đặt biệt nặng nề. Lúc đó ta hẳn là nên nói chuyện cùng hắn, điều tiết cảm xúc của hắn một chút thì có lẽ….”
Chỉ là lúc đó mẹ Vương đang đứng ở bên cạnh, điểm này rất khó làm được.
“Việc này cùng ngươi không quan hệ,” Bác sĩ Mil sắc mặt nghiêm túc, “Ta đại khái rõ ràng sao lại thế này, đợi ta cùng những bác sĩ khác thảo luận rồi trả lời.”
Bác sĩ trong phòng không bao lâu liền ra tới: “Người bệnh thân thể thực khỏe mạnh, hôn mê là bởi vì bị kích thích quá độ khiến bản thân y cảm thấy chịu không được.”
Vừa nghe đến đây, mẹ Vương lập tức nhìn về phía Tiêu Chiến: “Đều tại cậu!”
Tâm Tiêu Chiến đột nhiên trầm nhiên trầm xuống.
Thật sự Vương Nhất Bác khi nghe được tin ông ngoại của cậu hại chết cha của hắn mà bị kích thích sao?