Cô bóp càng lúc càng chặt, càng dùng sức bóp mạnh hơn. Khi đó Thích Nghiêm vẫn có cái cảm giác “sợ hãi”, nhưng không phải hắn sợ chết, mà hắn sợ sự hận thù và sợ hãi ẩn sâu trong đôi mắt của Thích Chân. Rõ ràng cô gầy yếu như thế, dịu dàng như thế, hết mực yêu chiều hắn. Cô từng nói, bản thân sống là để bảo vệ hắn, nhìn anh trưởng thành, một đời bình an, nhưng Thích Chân trước mắt hắn giờ đây đã thay đổi, hai tay bóp cổ hắn cứng như sắt thép, lực mạnh đến mức đáng sợ.
Thích Chân muốn giết hắn.
Hắn đã làm chuyện gì không thể tha thứ sao?
Hắn chỉ trốn trong tủ theo thói quen thôi mà. Thích Chân không biết hắn sẽ trốn trong tủ nhìn trộm, sau này khi Thích Nghiêm lớn hơn một chút, mỗi lần có khách đến nhà, Thích Chân sẽ không nhốt hắn trong nhà nữa, mà kêu hắn xuống tầng dưới đọc sách. Nhưng một vài thói quen khi đã được hình thành thì sẽ khó lòng mà buông bỏ. Hắn vẫn muốn trốn trong tủ, trong đó rất an toàn, hắn có thể nhìn thấy mọi thứ, nhưng mọi thứ lại không thể nhìn thấy hắn.
Qua khe hở, Thích Nghiêm có thể nhìn thấy người phụ nữ đang ngậm một cành hoa hồng trong miệng, ánh mắt mơ màng, đầu tóc rối bù, ở dưới thân người đàn ông phát ra những tiếng rên rỉ dâm mỹ. Cô ấy run rẩy sung sướng, mồ hôi lấp lánh trên cơ thể và trên khuôn mặt là thủy triều đỏ của ham muốn sắc dục.
Khi người đàn ông đã thỏa mãn, gã nhét một xấp giấy bạc màu đỏ vào trong áo lót của cô, hôn lên mặt cô rồi nói: “Trừ anh ra, còn ai có thể khiến em rên nhiệt tình sung sướng như thế chứ? Anh có làm đau em không?”
Thích Chân mỉm cười và đuổi gã đi. Người đàn ông lại nói: “Làm vợ bé của anh nhé, sau này anh nuôi em.”
Thích Chân vừa cười vừa mắng yêu gã, nói: “Cút ngay.”
Đuổi được gã ta đi, phòng ngủ trở nên yên tĩnh. Thích Chân ngồi thẫn thờ một lúc, lôi tiền ra đếm, lấy bật lửa đốt một tờ trong số đó rồi dùng ánh lửa đó để châm một điếu thuốc. Cô tựa vào đầu giường khẽ thu mình lại. Khói trắng lơ lửng giữa không trung, bốc lên nghi ngút, một giọt nước mắt chợt rơi xuống nơi khóe mắt, cô đưa tay lên lau đi. Son môi loang lổ, tóc tai bù xù, dáng vẻ trông thật thảm hại và mỏng manh.
Cô ấy cần được bảo vệ. Ngay tại khoảnh khắc đó Thích Nghiêm khẳng định chắc nịch một điều.
Hút nửa điếu thuốc, Thích Chân nghiền nát nó trong chiếc gạt tàn bằng pha lê, đứng dậy mở cửa sổ, khắp căn phòng toả ra mùi vị dâm dục sau trận hoan ái vừa rồi.
Có ai đó ở tầng dưới đang bấm còi. Gã đàn ông vừa đến thăm cô cũng đang hút thuốc ở dưới tầng, thấy cửa sổ nhà Thích Chân mở, gã thò tay vào trong xe ấn còi vô lăng, tán tỉnh Thích Chân từ xa.
Thích Chân mặc kệ gã, xoay người đi vào phòng tắm. Cô ấy có thói quen tắm sau mỗi lần quan hệ. Cũng nhờ có thói quen đó, Thích Nghiêm có thể nhân cơ hội đấy mà ra khỏi tủ. Nhưng trong cơ thể hắn vẫn còn một ham muốn chưa thể trút bỏ được – ham muốn bạo hành. Hắn rời khỏi tủ, đi hai vòng quanh phòng khách một cách khó hiểu, vớ lấy chiếc ghế đẩu gỗ trong góc nhà rồi chạy như bay xuống dưới tầng.
Loại ham muốn bạo hành đó được thổi bùng lên ngay giây phút hắn nhìn thấy gã đàn ông đứng bên cạnh chiếc xe. Hắn có đôi bàn tay đẹp để chơi piano. Khi hắn cầm một chiếc ghế đẩu lên và đập nó vào người đàn ông, lần đầu tiên hắn cảm nhận được thì ra bạo lực cũng đẹp như âm nhạc, chúng đều có thể giúp con người trút hết mọi cảm xúc, nhưng chỉ là phương pháp khác nhau mà thôi.
Máu sôi sùng sục, mạch đập loạn xạ.
Ngay khi chiếc ghế đẩu giáng xuống, gã đàn ông ngã đập đầu xuống đất. Thích Nghiêm kéo chiếc cà vạt đang buông lỏng của gã lên, nghĩ đến cái cà vạt này đã trói buộc cổ tay Thích Chân như thế nào, ham muốn bạo lực của hắn lại càng hung hăng mãnh liệt hơn.
Hắn cuộn tròn tay đấm vào mặt tên đàn ông kia.
Hắn thích thứ máu tươi loá mắt đó, tiếng la hét trong bất lực, và tiếng van xin lúc hấp hối…
Thích Nghiêm thở dốc, nhưng giọng điệu lại lạnh lùng trầm tĩnh, cảnh cáo: “Còn dám chạm vào mẹ tôi nữa, tôi sẽ giết chết ông.”
“Không dám nữa … Không dám …” Tên đàn ông nọ bị đánh đến ý thức mơ hồ, câu chữ ngắt quãng.
Thích Nghiêm nhét người đàn ông vào ghế sau, bấm điện thoại gọi cho vợ gã, sau đó ném điện thoại lên người tên đó rồi xoay người đi lên tầng.
Về đến nhà, Thích Chân đã tắm xong bước ra. Cô ấy lau tóc, kêu Thích Nghiên đóng cửa lại, rồi đi chơi một bản nhạc piano cho cô ấy nghe. Năm đó hắn còn non trẻ như vậy, sau cuộc ẩu đả, sự bực tức trong người vẫn còn chưa kịp nguôi ngoai, liền nhìn thấy Thích Nghiêm trong một chiếc váy màu đỏ, cuốn hút và mê hoặc lòng người.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó nóng bừng và sôi sục, nhân lúc máu nóng đang dần trào lên, hắn bước tới ôm chầm lấy cô. Thích Chân giật mình, nhưng cũng chỉ nghĩ hắn đang làm nũng, vuốt ve sau gáy hắn hỏi: “Sao thế?”
Thích Nghiêm nhắm mắt lại, ngây ngô hôn lên má cô, giống như gã đàn ông vừa rồi làm thế với Thích Chân.
Hắn nói: “Đừng để bọn họ chạm vào em nữa, sau này hãy để anh yêu thương em. Thích Chân, anh đã là đàn ông rồi, anh là người đàn ông của em.”
Cô ấy sẽ không từ chối hắn.
Thích Nghiêm tin chắc như vậy, là bởi vì số mệnh đã định, hắn với Thích Chân đã bị huyết mạch trói buộc, Thích Chân không thể rời xa hắn, vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ hắn.
Nhưng hắn đã nhầm. Thích Chân dùng hết sức bóp cổ hắn, muốn hắn chết.
“Nghe thấy tiếng thở dốc của mày, đủ để tao cảm thấy ghê tởm.” Thích Chân hung hăng gào lên: “Đi chết đi! Chết đi!”
Lúc nãy, hắn mới vừa đánh bất tỉnh một người đàn ông trung niên cường tráng, nhưng đổi lại là lúc này đây, một Thích Chân yếu ớt bóp chặt hắn, hắn không còn chút sức nào mà chống cự nữa.
Hắn để cô bóp, rồi ngất lịm đi vì ngạt thở. Thích Nghiêm nghĩ rằng mình sẽ chết, nhưng không lâu sau, hắn đột nhiên tỉnh dậy. Cơn đau ở cổ khiến hắn nhất thời không thể phát ra tiếng, mở mắt ra, mơ màng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng nhìn thấy Thích Chân. truyen bjyx
Cô ấy nằm trên giường. Mặc một chiếc váy màu đỏ, nằm trên một chiếc giường với những cánh hoa hồng rải rác. Vết cắt gớm ghiếc sâu hoắm ở cổ tay, cắt quá sâu, máu không ngừng chảy.
Thích Nghiêm có chút hốt hoảng, nhấc người dậy, bò lê tới gọi cô một tiếng. Mặt Thích Chân đã trắng bệch, không đáp lại hắn. Tại thời khắc đó, hắn vậy mà lại không chút sợ hãi, thay vào đó lại chắc chắn một điều- cái chết là điều tuyệt vời. Thích Chân đã chết, nếu vừa rồi hắn cũng chết, vậy thì bọn họ sẽ mãi mãi ở bên nhau.
Đáng tiếc là Thích Chân không có đủ sức để giết con trai bằng chính đôi tay của mình. Thích Nghiêm leo lên giường và nằm yên lặng bên cạnh Thích Chân. Một lúc sau, hắn lại cẩn thận kéo cánh tay cô vòng qua ôm lấy mình, sau đó bình thản nhắm mắt lại.
Hắn cũng sẽ chết ở đây.
Như vậy là tốt rồi. Là cách giải thoát tốt nhất cho cả hai.
Không bao lâu sau, trong thế giới chết chóc đan xen đỏ đen này, đột nhiên một tia sáng chói lọi trắng như tuyết chiếu vào, một bóng người cao lớn như núi bước vào trong tia sáng đó.
“Không xong rồi! Nhanh lên, nhanh! Có người cắt cổ tay tự sát! Còn có một đứa trẻ!”
Giọng nói trong trẻo và gấp gáp, đánh thức Thích Nghiêm, hắn mơ hồ mở mắt ra, liền trông thấy khuôn mặt vuông vắn chính trực của người đàn ông.
Giản Lương nghiêng người, đưa tay sờ vào mũi, xác nhận: “Đứa trẻ này còn tỉnh. Mau vào giúp một tay, đưa người phụ nữ này đến bệnh viện trước…”
Giản Lương trông có vẻ rất lóng ngóng, không biết phải sơ cứu như thế nào, chỉ dùng khăn ấn vào vết thương trên cổ tay, sau đó ôm Thích Chân lên.
Thích Nghiêm hoảng sợ túm lấy quân phục cảnh sát của Giản Lương, không chịu buông ra: “Đừng động vào cô ấy.”
Giản Lương nghĩ đứa trẻ này bị doạ cho sợ hãi, vội mỉm cười trấn an, cố gắng ổn định cảm xúc của hắn nói: “Đừng lo, chú là cảnh sát, chú có thể giúp cháu cứu mẹ về, về lại bên cháu.”
“…”
Ngoại trừ Thích Chân, hắn chưa từng tin ai, và đương nhiên hắn cũng không tin vào người cảnh sát mà hắn chưa gặp bao giờ này.
Giản Lương phải buông một tay ra, xoa đầu Thích Nghiêm, nói: “Bé ngoan.”
Lúc trước khi Thích Nghiêm sợ hãi, Thích Chân thường xoa đầu cậu như thế.
Hắn từ từ nới lỏng tay. Lúc này, đồng nghiệp của Giản Lương bước vào và ôm lấy Thích Nghiêm. Giản Lương không dám chậm trễ nữa, nói với đồng nghiệp: “Cô chăm sóc đứa trẻ này.”
Hắn đã từng tin vào một vị cảnh sát.
Chỉ một lần duy nhất.